Đại đội trưởng nói: “Giải người đến đại đội, kế tiếp chúng ta lại quyết định xem nên xử lý mấy người này như thế nào. Mọi người thấy được không?"

Thích Ngọc Tú: “Tôi không muốn nhiều lời. Chỉ mong đại đội trưởng suy nghĩ một chút cho những xã viên như chúng tôi, hôm nay là tôi, ngày mai sẽ tới lượt ai đây chứ?"

Đại đội trưởng: “Tôi sẽ cho cô một công đạo"

Hắn cúi đầu nhìn lại mấy người đã bị đánh đến chết khiếp, thở dài một tiếng, nói: “Đem bọn họ đều nâng xuống núi"

Lại nói: “Vợ Điền Đại, ngày mai tôi sẽ cho cô một kết quả tốt nhất.

“Không cho cũng không sao!” Lúc này, người vẫn luôn không mở miệng, ông Thích đột nhiên nói, ông ấy vừa run chân, vừa nói: “Tuy rằng bọn họ làm sai, nhưng rốt cuộc vẫn chưa gây ra đại hoạ, có thể tìm chỗ khoan dung mà độ lượng"

Đại đội trưởng sửng sốt, vốn hắn cho rằng ông lão này nhìn không giống như người đứng đắn, không nghĩ tới ông ấy nói chuyện lại thập phần phúc hậu. Hắn đang chuẩn bị mở miệng, thì ông ấy lại tiếp tục nói: “Bồi thường một chút cho chúng tôi là được. Tôi đã biết nhà bọn họ ở tại chỗ nào rồi, hắc hắc.

Đại đội trưởng: “"

Những người khác: “..."

Bà Điền: Ngươi xem, ngươi xem, ngươi xem, các ngươi xem, đây là thông gia nhà ta, một lũ rác rưởi không cần mặt mũi mà chỉ thích chiếm lợi của người khác đấy.

Ông Thích: “Tôi làm chủ, Tú Nhi của nhà chúng tôi sẽ không so đo chuyện này đâu.

Thích Ngọc Tú: “Thôi, vậy cũng được, tôi nghe lời cha tôi"

Ông Thích: “Ngày mai tôi đi tới nhà mấy người nhé"

“Này.."

Ông Thích: “Đã trễ thế này, tôi lại lớn tuổi lắm rồi, không thể nào bỏ mất giấc ngủ quý giá được, hơn nữa, bên này nhà con gái tôi lại không có nhiều người. Thông gia!"

Bà Điền giật mình một cái.

Ông Thích từ rất xa đã nhìn thấy bà Điền, nói: “Hai vợ chồng già chúng tôi, cả thằng con trai đêm nay ngủ lại nhà bà, thông gia, bà có vui không?"

Bà Điền: “...

Bà ta cảm thấy mình thiếu chút nữa thì không thở được rồi.

“Tôi không vui, con trai tôi đã không còn nữa rồi, tôi và con gái hai người cũng không phải rất quen thuộc. Bà Điền không lưu tình chút nào mà vội cự tuyệt.

Người khác có thể tiếp thu từ chối, nhưng ông Thích bà Thích thì không.

Bà Thích lập tức nhanh chóng xuyên qua đám người, kéo cánh tay bà Điền, nói: “Bà nói cái kiểu gì đấy? Tuy rằng bà là một người bà không nên thân, tuy rằng bà đối xử không tốt với con gái tôi, tuy rằng bà đã thu hồi lại lễ hỏi, tuy rằng bà không biết cách làm người, nhưng con trai bà đã không còn nữa, bà muốn không mất một phân tiền nào mà đòi kéo dài hương hoả nhà họ Điền đúng không? Bà cứ ở đấy mà mơ đi. Lần này nhất định bà phải chiêu đãi người một nhà chúng tôi! Bằng không tôi sẽ khuyến khích con gái tôi sửa họ cho cháu trai, cháu gái nhà bà sang họ Thích. Như vậy bà đã hài lòng chưa?"

“Má nó!” Những người đang đứng ở hiện trường đều chấn kinh rồi, ai có thể nghĩ đến, bà ấy còn một chiêu này chứ.

Bà Điền cảm thấy chính mình như muốn hộc máu, bà ta còn chưa gặp qua loại người vô sỉ đến mức này đâu.

“Bà bà bà..."

Bà Thích: “Bà cái gì mà bà! Ông nó à, con trai, cũng không còn sớm nữa đâu, chúng ta phải đi thôi, đi, hôm nay chúng ta nghỉ lại ở nhà bà thông gia.

Bà Điền: “Bà đùa cái gì đấy?"

Bà Thích: “Không cần thiết chiêu đãi chúng tôi quá thịnh soạn đâu, tôi cũng không chê bánh bột bắp"

“Giỡn vừa vừa thôi? Bà còn muốn ăn cơm ở nhà tôi nữa sao?"

Bà Điền tức đến run rẩy cả người.

Bà Thích: “Nếu bà mặc kệ thế thì sửa họ nhé.

Bà Điền: “Má nó, bà..."

“Mọi người đều là người văn minh, tại sao bà lại nói bậy rồi? Đi đi đi!"

“Mẹ chờ con, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo, mau đi theo! Cha đi theo bà nội của các con đây.

Mọi người vốn nghe nói có trộm nên tới để bắt trộm. Vốn họ đi theo tới đây chính là muốn xem náo nhiệt, lại sau đó... Cái trò lộn xộn gì đây?

Nhưng rất nhanh sau đó, có người nói: “Bọn họ là nhà mẹ đẻ của vợ Điền Đại... Mấy người đã quên rồi sao?"

Đã quên cái gì?

Mọi người nghĩ tới điều gì đó, sau đó như chợt bừng tỉnh, à... một nhà này toàn người khó lường.

Năm ấy lúc Điền Đại mất, nhà bọn họ đã tới đây một lần, chẳng qua lần ấy có rất nhiều người chưa thấy qua bọn họ, chỉ có vài người ở công xã cùng đại đội bộ thấy, nếu không phải lần đó bọn họ làm ầm ĩ lên, tiền bồi thường cho Thích Ngọc Tú sinh đứa nhỏ cũng không có đâu?

Quả thật, đại đội trưởng cũng tán thành như vậy, nhưng trong đại đội này không phải một mình đại đội trưởng lên tiếng là giải quyết được mọi chuyện.

Nếu là chuyện tình thu hoạch vụ thu, hiển nhiên không ai dám có ý kiến với quyết định của đại đội trưởng. Nhưng những chuyện khác thì không như thế, cần phải thương lượng.

Mà thông qua một lần ấy mọi người cũng được chứng kiến qua uy lực của nhà họ Thích.

1058 chữ

0.04526 sec| 2396.742 kb