Thằng hai vô lại miệng đầy máu: “Ngô"

Thích Ngọc Tú vô vàng ngăn cản: “Cha, được rồi. Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ thật sự hỏng chuyện đấy"

Giống như người vừa rồi dũng mãnh đi phía trước dẫn đầu đoàn người, một đường đánh cho đám người kêu cha gọi mẹ không phải cô.

Ông Thích lắc đầu: “Con đứa nhỏ này không được mềm lòng, con tránh ra, chuyện này cứ để cha xử lý!"

Em trai Thích một phen giữ chặt tay ông, tiến lên đá vào bụng lão gáo: “Cha, cha tránh ra đi, để con tới! Con đường đường là em trai, không thể không vì chị gái mà chống lưng được!” Hắn hiếm khi biểu lộ bộ dạng dũng mãnh như vậy, lần này khẳng định là vì muốn tranh mười đồng tiền với ông cụ, mới phải ở trước mặt cô biểu hiện ra như vậy.

Cha con ruột thịt cũng mặc kệ, nhắc đến tiền thì phải rõ ràng.

Em trai Thích hăng say một đám lại một đấm: “Tao cho bọn mày bắt nạt chị gái của tao này, bọn mày cũng không hỏi thăm qua tên tuổi của tao, bọn mày biết tao ở trong đại đội có biệt danh gì không hả? Bọn mày thế mà dám bắt nạt chị gái tao! Con mợ nó, thật sự là gan to bằng trời mà, bọn mày nói có phải không?"

Không biết thực hư ra sao, chỉ nhìn từng quyền giáng xuống là có thể cảm giác được tình chị em thân thiết của bọn họ ra sao.

Thích Ngọc Tú:

Thật đúng là sức mạnh của đồng tiền mà.

Ba đứa nhỏ nhà Thích Ngọc Linh, Trụ Tử, Văn Tử, Tế Ninh:

Cậu nhỏ diễn quá tệ rồi.

Lúc này, diễn thế nào cũng thành dư thừa, bà Thích cùng Vương Quế Lan mặc kệ bông tuyết rơi dày trên vai, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống núi, tê tâm liệt phế hét lớn: “Giết người rồi, cứu mạng đi, có trộm, mau tới cứu người đi......"

Mùa đông lạnh lẽo, người trong đại đội đã sớm tắt đèn đóng cửa đi ngủ, có người đã say giấc nồng, gọi mãi vẫn không tỉnh.

Có điều đêm này mặc kệ là ngủ sớm hay ngủ sâu, đều nghe được rõ ràng âm thanh cuồng loạn bên ngoài.

“Này, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

“Tôi ra ngoài xem thử đã, hình như có gì đó không hay xảy ra rồi.

“Tôi nghe được ai đó kêu có giết người......"

“Lớn tiếng như vậy, khẳng định không phải việc nhỏ, cậu cẩn thận một chút.

“Không được, đừng đi ra ngoài.

Có người phủ thêm áo bông ra cửa, có người gan nhỏ không dám hé đầu ra, bất quá thực nhanh, bên ngoài liền náo nhiệt......

Đại đội trưởng nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng trước mặt hắn, dù nhìn như thế nào cũng không nhớ ra hai người này là ai, hắn nói: “Hai người là..."

Không quen biết, không phải người của đại đội bọn họ!

Lúc này, cảm xúc kích động trong lòng còn chưa tiêu tan hết, bà Thích ầm một cái đã bổ nhào vào người đại đội trưởng, khiến đại đội trưởng hốt hoảng vội vàng đưa tay ngăn bà ấy lại, nói: “Mẹ ơi, bà lão này cũng quá mạnh mẽ rồi? Bà hãy nói thật cho tôi nghe, đến cùng là có chuyện gì?

Bà Thích gào khóc: “Trời đất ơi, chuyện này bắt nguồn từ đại đội các người đấy! Tại sao mấy người lại chứa lũ trộm cắp như vậy?"

Đại đội trưởng: “Bà chị ơi, chuyện này.."

Bà Thích tru lên một tiếng, át cả lời đại đội trưởng, sau đó liên tục thét chói tai: “Con gái tôi tới nhà tôi thăm người thân, vừa mới ngồi còn chưa kịp ấm chỗ, đã nghe thấy có tiếng người cạy cửa. Đúng là người ta thừa dịp con gái tôi không có ở nhà để tới ăn trộm đó! Nếu không phải, nếu không phải chúng ta đã trở lại, vậy những ngày sau này biết sống ra làm sao! Ông trời ơi! Đúng là không để ý tới vương pháp nữa mà!"

Bà Thích ở bên này kêu gào, bên kia vợ của em trai Thích cũng ấm ức nói: “Chúng tôi chạy ra gọi người, chồng tôi, cha chồng tôi, còn có con của tôi nữa... Chị hai chồng tôi... Bọn họ còn đang vật lộn với tên trộm đó ở trên núi, sinh tử chưa biết... Ông trời ơi, mau tới cứu những người thân đáng thương của con đi..."

Đại đội trưởng: “Mấy người đợi chút đã, mấy người là họ hàng nhà ai?"

Đầu óc hắn bây giờ vô cùng rối loạn, không tài nào hiểu nổi bọn họ đang nói những gì. Bọn họ vẫn đang kêu gào ầm ĩ, trong lúc đó bà Điền đang đứng trong đám người tới xem náo nhiệt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt bà lão kia, cảm thấy thập phần quen thuộc, trong lòng dần dần bốc lên một cảm giác không tốt...

Bà lão ấy vẫn tiếp tục chật vật kêu gào: “Ông trời ơi..."

Cô vợ kia cũng khổ sở không kém nhưng vẫn cố gắng nói ra lai lịch của mình: “Tôi là vợ của em trai Thích Ngọc Tú, đây là mẹ của chị ấy..."

“Thích Ngọc Tú? Ai là Thích Ngọc Tú?"

“Ông choáng váng rồi sao, còn có thể là ai được chứ? Là vợ Điền Đại..."

“Má nó, hoá ra cô ấy họ Thích à?"

“Sao? Nhà Thích Ngọc Tú có trộm sao..."

Đang nói, bà Thích lại kêu khóc rồi nhào tới trên người đại đội trưởng: “Đại đội các người bắt nạt cô nhi quả phụ... Mới sáng nay con tôi còn lên nhận danh hiệu cá nhân tiên tiến, ngay lúc trời xẩm tối đã có người tới nhà trộm đồ vật, đây là bọn họ không hài lòng với chính sách, không hài lòng với quyết định của lãnh đạo, muốn phá hư đoàn kết yên ổn đây mà..."

1017 chữ

0.10397 sec| 2392.469 kb