Em trai Thích bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chị ba, chị xem chị đi, cuộc sống của chị hiện tại khổ cực như vậy, chị còn muốn tìm cha mẹ tới làm liên lụy bọn họ sao, chị thật sự quá vô dụng rồi. Không phải em đang trách móc gì chị, nhưng ban đầu không phải do chị cương quyết không nghe lời cha mẹ sao, nếu lúc đó chị nghe lời bọn họ, hiện tại cũng không đến nỗi thê thảm như vậy đâu? Chị nhìn thử xem, tương lai của chị hai xán lạn hơn biết bao nhiêu, con gái, quan trọng nhất chính là phải gả đến một nhà tốt. Em nói cho chị nghe, em chính là một người đàn ông trưởng thành, đổi lại em là nữ, em sẽ cưới chồng đến lần thứ 180 mới thôi, mỗi lần tái giá lại một lần nhận được sính lễ. Như vậy không phải cả đời được ăn sung mặc sướng, tương lai tốt đẹp sao?” Em dâu cô Vương Quế Lan sùng bái nhìn em trai Thích, nói: “Cha nó à, anh thật thông minh.

Hắn ta nhận được khích lệ thì mười phần đắc ý, giọng điệu kiêu ngạo tiếp tục nói: “Đó là đương nhiên, đáng tiếc anh sinh ra đã là đàn ông, chị ba của anh thậm chí còn không thể tìm được một người đàn ông khôn khéo đáng tin Hắc quét mắt về phía Thích Ngọc Tú, đầy mặt đều là ghét bỏ cùng phiền chán.

Đương nhiên, hắn không dám đắc tội Thích Ngọc Linh, trong nhà hắn, đáng tin nhất chính là anh trai cùng chị gái, hắn so với bọn họ vẫn có điểm lép vế.

Ông Thích thỏa mãn cười: “Con trai của ta đương nhiên không thể nào giống những người bình thường khác được."

Mấy đứa nhỏ theo sau cũng chớp chớp mắt, tựa hồ là học theo bộ dáng của bọn họ.

Thích Ngọc Linh cùng Thích Ngọc Tú: “..."

Em trai Thích được khen ngợi, đắc ý dào dạt: “Chị ba, chị nhìn xem, đầu óc chị thật sự không tốt lắm. Chị xem em...

Thích Ngọc Tú rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cô xoay người lại tung ra một quyền, trực tiếp nện lên thân cây phía sau, thân cây so với phích nước nóng còn thô hơn không ít, ầm một tiếng bị chặt đứt, rơi xuống đất.

Thích Ngọc Tú: “Có thể để tôi nói nốt đầu đuôi câu chuyện được không?"

Hiện trường yên tĩnh đến quỷ dị.

Thực sự mười phần an tĩnh.

Em trai Thích nhìn nhìn sắc mặt Thích Ngọc Tú, lại nhìn đoạn thân cây khô rớt ngay phía sau. Giây tiếp theo lại nhìn Thích Ngọc Tú, đột nhiên nịnh nọt cười nói: “Chị ba, chị muốn nói gì thì cứ nói, chị nói thế nào thì chính là thế ấy, hắc hắc hắc.

Hắn tri kỷ cầm tay Thích Ngọc Tú, nói: “Chị ba, tay chị có đau không? Em thổi thổi cho chị nhá, hô hô hô"

Hắn đánh mắt với Vương Quế Lan đứng bên cạnh, tầm mắt Vương Quế Lan hẳn còn đặt trên thân cây, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bất quá lúc này cô ta vẫn rất thức thời chạy nhanh tới bắt đầu vuốt mông ngựa: “Đó là chuyện đương nhiên, không phải sao, chị ba là tốt nhất, chị muốn nói gì cũng được"

Thích Ngọc Tú nhìn về phía ông bà Thích, ông Thích lỗ mũi vẫn nở to hướng lên trời, cao giọng giáo huấn người đột ngột chuyển hướng: “Hắc hắc hắc.

Ông Thích vừa nãy không ngừng lải nhải quở trách Thích Ngọc Tú, hiện tại rất thức thời cầm tay cô, ra sức thổi: “Hô hô hô"

Thích Ngọc Tú: "

Đây thật sự là người nhà cô.

Dù sao cũng đã sớm làm quen rồi.

Thích Ngọc Tú: “Hiện tại có thể ngồi xuống chậm rãi nói chuyện không?"

“Có thể!” Người nhà họ Thích trăm miệng một lời ăn ý trả lời.

Thích Ngọc Tú hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Gần đây công tác của con phát triển không tồi, may mắn cầm được bằng khen cá nhân tiên tiến, việc này có thể đã khiến ai đó để mắt đến, không biết vì mục đích gì, nhưng có người đã theo dõi nhà con “Không thể nào!"

Ông Thích lắc đầu, khuôn mặt già nua tràn ngập cảm giác không tin tưởng: “Cha cả đời làm lụng vất vả cũng chưa một lần lấy được cái bằng tiên tiến, làm sao con có thể làm được? Chẳng lẽ con đang khoác lác với chúng ta sao?"

Thích Ngọc Tú quét mắt nhìn cha cô một cái, thẳn thắn nói: “Là do cha lười, không giống con, con rất chăm chỉ Ông Thích không cam lòng quay đầu: “Hừ"

Ông không thích nghe mấy lời giáo huấn này.

“Thế phần thưởng thì sao? Ắt hẳn phải cấp cho con thứ gì đó chứ? Đại đội chúng ta mỗi lần khen thưởng đều thưởng rất hậu hĩnh đấy. Còn không mau đem đến hiếu kính mẹ và cha con. Bà Thích nghe đến lợi ích hai phát sáng, lại bắt đầu nói không ngừng nghỉ.

Thích Ngọc Tú không biết tiếp theo nên bày ra vẻ mặt gì, cô quay đầu nhìn cây cổ thụ bên cạnh, ngay sau đó nghiêm túc nhìn thẳng về phía ông bà Thích, giọng nói rành mạch rõ ràng: “Hai người là cha mẹ con, đương nhiên con phải hiếu kính với hai người. Nhưng hiện tại...

Cô tạm dừng một chút, trong lòng những người ở đây bắt đầu dâng lên nhưng linh cảm không tốt, giây tiếp theo liền nghe Thích Ngọc Tú nói: “Lần này mọi người nói như vậy thật sự khiến con mất hứng, bất quá con vẫn có thể trút giận lên em trai. Nhưng nhìn thân hình em ấy ốm yếu đến độ gầy trơ xương ra thế kia, dáng người lại mỏng manh như cột điện, không biết đủ sức chống đỡ một quyền của con hay không đây"

1046 chữ

0.12851 sec| 2401.367 kb