Bà Vương khổ não nhìn cháu trai, trong lòng ủ rũ: “Không phải cháu đang phóng đại mọi việc lên đó chứ"

Tế Ninh không dễ dàng bỏ cuộc: “Những gì cháu nói đều là sự thật.

Tiểu Bảo Châu bẻ ngón tay, nghiêm trang nói: “Em họ Điền, dễ viết lắm.

Tế Ninh trong lòng ghen tị phát điên, buồn rầu tán thành: “Họ em viết dễ hơn họ của anh nhiều “Cành cạch"

Âm thanh mở cửa vang lên, Thích Ngọc Tú quay đầu lại liền nhìn thấy chị gái cô đã trở về, bà Vương bên cạnh hỏi thăm: “Ngọc Linh, con đã ăn cơm chưa?"

Thích Ngọc Linh: “Con ăn rồi, buổi chiều con xin nghỉ một buổi, sáng sớm con đã gọi điện về quê, cũng dặn dò Cẩu Thăng một lượt, để cậu ấy báo cáo một chút tình huống hiện tại cho cha mẹ, con đoán buổi chiều bọn họ sẽ tới nơi, con dự định tự mình đến nhà ga đón họ Cô nhìn về phía Thích Ngọc Tú, lo lắng hỏi: “Em không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ"

Thích Ngọc Tú đơn giản trực tiếp trả lời: “Có gặp qua.

Lời này vừa nói ra, người trong nhà lập tức buông đũa xuống dỏng tai nghe ngóng, Thích Ngọc Tú đem chuyện hôm nay cô bắt gặp thuật lại rõ ràng chính xác đến từng chi tiết, lại nói tiếp: “Em không biết chuyện hôm nay có phải chính là cái bẫy được đề cập đến trong bức thư hay không, nhưng lúc ấy em nghĩ tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút.

Thích Ngọc Linh nghiêm mặt: “Trong tình huống hiện tại, cẩn thận cũng tuyệt đối không dư thừa. Cô lập tức đứng dậy: “Không được, chị phải đi hỏi thăm tình huống xung quanh đây một lát, xem thử mọi chuyện thực hư ra sao?

Thích Ngọc Linh vội vàng ra cửa.

Tiểu Bảo Châu ăn cơm xong, đặt chén xuống lén lút nhìn Thích Ngọc Tú, ánh mắt toát lên lo lắng.

Thích Ngọc Tú an ủi cô nhóc: “Chúng ta không việc gì phải sợ cả!"

Tiểu Bảo Châu lập tức hưởng ứng: “Con vốn dĩ cũng không sợ"

Tiểu Bảo Sơn bên cạnh cũng tiến vào tâm thế đề phòng, tự tin hứa hẹn: “Anh sẽ bảo vệ em.

Đứa nhỏ này trước mặt người ngoài lại nói ra lời nói ba hoa như thế, nhưng nhóc vốn không sợ bất cứ ai đánh giá, nhóc chỉ không muốn để em gái mình phải lo lắng.

“Tế Ninh, con dẫn các em về phòng ngủ trưa đi, buổi tối ông bà ngoại cùng cậu con sẽ tới đây, mọi người chắc chắn sẽ bận rộn bàn luận khá lâu. Hiện tại con ngủ nhiều một chút, miễn cho đến tối buồn ngủ lại uể oải ngáp ngắn ngáp dài.

Tế Ninh ngoan ngoãn vâng lời: “Vâng ạ."

Nhóc khẽ nói thầm: “Vừa ăn xong đã ngủ, bản thân sớm muộn gì cũng biến thành một con heo béo ú."

Tiểu Bảo Châu nhanh nhảu nói: “Trẻ em phải mập mạp, nhiều thịt một chút mới đáng yêu.

Tế Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ phúng phính của em họ, thuận tay nhéo một chút: “Giống như em hå?"

Tiểu Bảo Châu ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhóc, Bảo Sơn bên cạnh nhíu mày, lập tức đánh bay tay anh họ, kiên định nói: “Đừng nhéo mặt em gái tôi.

Tế Ninh lẩm bẩm lầm bầm: “Bảo Sơn, em thiên vị Bảo Châu quá đó, chúng ta không phải anh em tốt của nhau sao?"

Tiểu Bảo Sơn:

Nhóc nghiêm túc phản bác: “Không có gì so với Bảo Châu quan trọng hơn.

Nghĩ thêm trong chốc lát, nhóc bổ sung: “Mẹ, Bảo Châu, Bảo Nhạc là quan trọng nhất. Dì cả, chú út là xếp thứ hai"

Tế Ninh trưng ra bộ mặt hết sức thương tâm: “Anh thậm chí không được xếp ở hàng thứ hai sao....

Tiểu Bảo Sơn: “Anh xếp thứ ba.

Tế Ninh:

Tâm hồn nhỏ bé này đã tan nát rồi.

Tế Ninh cảm thấy tâm can nát vụn, cả người cô đơn lạnh lẽo, Tiểu Bảo Nhạc bên cạnh lại vô cùng cao hứng ôm đùi anh trai, nói: “Em quan trọng, Bảo Nhạc quan trọng nhất.

Bà Vương thật tình hướng Thích Ngọc Tú cảm thán: “Mấy đứa nhóc nhà cháu được dạy dỗ rất tốt"

Bà dừng lại một lát, lại nói: “Bọn nhỏ rất thông minh, Tiểu Bảo Nhạc so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì phản ứng nhanh nhẹn hơn nhiều Bà Vương đã gặp qua không ít đứa trẻ, không nói những đứa trẻ đồng trang lứa khác, cháu trai cháu gái cùng tuổi nhà bà đã rất nhiều. Càng đừng nói tới họ hàng thân thích cùng hàng xóm quanh đây, con cháu trong nhà họ thật sự đếm không xuể. Tuy nhiên, bà vẫn chưa gặp qua đứa nhỏ nào chỉ mới ba tuổi đã thông minh lanh lợi như Tiểu Bảo Nhạc.

Tuy rằng chỉ mới ba tuổi, nhưng nhóc đã có thể cùng người bình thường giao lưu, hơn nữa có thế biểu đạt chính xác quan điểm của bản thân. Cũng có cảm nghĩ riêng của mình, thịt kho tàu mỹ vị như vậy, những đứa trẻ khác dù đã được người lớn trong nhà dặn dò, chỉ sợ cũng sẽ không giống như nhóc, không tranh không đoạt.

Bảo Sơn Bảo Châu rất thông minh, nhưng bọn nhóc là những đứa trẻ lớn hơn một chút, vì vậy bà Vương không thể dễ dàng nhận ra, đồng dạng cũng không quá mức tán thưởng.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn Tiểu Bảo Nhạc, bà đã cảm nhận vô cùng rõ ràng.

“Còn nhỏ đã thông minh như vậy, tương lại sau này chắc chắn sẽ không thua kém ai.” Bà Vương thật lòng tán thưởng.

Thích Ngọc Tú gật đầu cười, bất quá cô có suy nghĩ khác, mặc kệ Bảo Nhạc có thông minh hay không, tương lai bọn họ cũng sẽ không thua kém.

1047 chữ

0.17611 sec| 2398.258 kb