Hắn vỗ vỗ bả vai Nhị Hồ, nói: “Mày không cần lo lắng, vạn nhất có người phát hiện, tao cũng không sợ! Chúng ta bốn người đàn ông to cao, chẳng lẽ còn phải sợ hãi sao? Mày nói có đúng không hả?” Người này ngày thường không thích làm việc, chỉ hận không cần làm việc mà vẫn có ăn, lập tức gật đầu hưởng ứng: “Tao thấy thằng hai vô lại nói rất đúng, hơn nữa, cô ta một con đàn bà thế nhưng so với chúng ta sống tốt hơn, dựa vào cái gì hả? Không chừng cô ta có được ngày hôm nay, đã trải qua không ít chuyện dơ bẩn đi, chúng ta chính là đang thay trời hành đạo. Tụi mày không thấy thế à, ông trời đang cho chúng ta một cơ hội hiếm có, bằng không vừa khéo như thế nào, hôm này bọn họ đều không có nhà? Có thể thấy, đến ông trời cũng mong chúng ta có một cuộc sống tốt hơn một chút"
Bọn họ rõ ràng là muốn đi trộm đồ của người khác, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ tự tìm đến một lí do dễ nghe, muốn biện minh cho hành vi sai trái của bản thân.
“Được, tao sẽ làm!"
“Tao cũng sẽ làm!"
“Vậy đêm nay, khi nào chúng ta bắt đầu kế hoạch?"
Thằng hai vô lại: “Chờ đến khi trời tối, tốt nhất đến khi hoàn toàn tối đen, khuya nay đi, thế nào?"
“Quyết định như vậy đi"
Đám người loáng thoáng đều có điểm hưng phấn quá mức.
Bọn họ lại thương lượng thêm một lát, khuya nay, mọi khi trăng đã lên cao, thế nhưng không biết có phải hôm nay vận khí đặc biệt tốt hay không, thế nhưng một chút ánh sáng le lói cũng không có, chỉ độc một màu tối đen. Gió Bắc không ngừng gầm rú bên tai, đám người vẫn một đường hướng đến sườn núi.
Tôn Nhị Cẩu bị lạnh đến đông cứng, không kiềm chế nổi mở miệng chửi tục: “Này con mợ nó là cái dạng thời tiết gì chứ.
Thằng hai vô lại bên cạnh: “Đây là ông trời đang giúp chúng ta, thời tiết như vậy, đương nhiên sẽ không có ai muốn ra đường"
Lời này quả thật không phải giả, bọn họ vừa nói xong, trên bầu trời lúc này bắt đầu từng đợt bông tuyết nhỏ phiêu theo gió rơi xuống, thoáng chốc đã lấp kín nửa bàn chân đám người.
“Má nó!” Lão gáo cũng bắt đầu buông lời thô tục: “Này tối lửa tắt đèn, bước một bước không cẩn thận không chừng liền..."
“Đây ngược lại chính là chuyện tốt, chúng ta đi qua đó, xong việc bông tuyết dày đặc đem dấu chân lưu lại che lấp đến kỹ càng, đến lúc đó, ai biết được việc này là do chúng ta làm?” Thằng hai vô lại đúng lúc cổ vũ tinh thần đoàn người, thực chất hắn cũng đang mang một bụng gắt gỏng không chỗ phát tiết.
Ở nhà, hắn không cần phải ăn nói khép nép như vậy, đắc tội ai cũng không cần xem mặt mũi người ta.
Nhưng hiện tại thằng hai vô lại cũng hiểu được, lúc này đoàn người nên đoàn kết với nhau. Bằng không, dựa vào khả năng của bản thân hắn, khả năng thành công quả thật không cao, hơn nữa, hắn luôn cảm thấy, điều kiện nhà Thích Ngọc Tú hiện tại tốt hơn lúc trước quá nhiều, có chút không hợp tình hợp lí!
Nhà hắn cũng chưa từng ăn nhiều bữa một ngày như vậy đâu!
Hắn âm thầm ra quyết định, nếu hắn tìm được tiền, vậy cứ giả vờ như không tìm được. Chiếm làm của riêng.
Loại kỹ xảo gian trá này, trùng hợp ba đồng bạn của hắn cũng có chung ý nghĩ. Vài người đi tới đỉnh núi, gió tuyết càng lúc càng dữ dội.
Càng đi lên cao, tiết trời càng lạnh, thằng hai vô lại vô thức lôi kéo một chút áo bông trên người, áo này hắn đã dùng nhiều năm trước, hiện tại một chút cũng không thể phát huy tác dụng kháng gió nữa, năm nay vốn hắn muốn mua một cái mới, nhưng mấy chị dâu trong nhà đều không đồng ý.
Đúng là đám người keo kiệt.
Không phải bọn họ không đồng ý sao? Hắn không tin nhà vợ Điền Đại không có chăn ấm nệm êm, chỉ cần nhà bọn họ có chăn, hắn có thể chiếm làm của riêng, đến lúc đó, còn sợ không thể làm ra một chiếc áo bông mới sao.
Đến nỗi trong nhà vợ Điền Đại bị cướp sạch không còn thứ gì hết quả sẽ biến thành cái dạng nào, thằng hai vô lại một chút cũng không muốn nghĩ tới.
Chuyện đó thì liên quan gì tới hắn?
Chuyện hắn mặc kệ có rất nhiều.
Thằng hai vô lại càng nghĩ trong lòng càng dâng trào lửa nóng, hắn thúc giục: “Chúng ta đi nhanh hơn chút đi."
Một nhóm bốn người bọn thật sự một chút cũng không sợ bị bắt gặp, đến ý định tìm một đồ vật che đậy khuôn mặt cũng không có, bọn họ đi qua rào tre tiến vào sân nhà, mắt thấy khắp nơi một màu đen đặc, lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn mang theo vài phần hưng phấn, đám người không thể không tự cảm thán, vận khí của bọn họ thật sự quá tốt rồi.
Thằng hai vô lại chỉ huy: “Cạy cửa đi.
Hắn lại nói: “Chúng ta phân công hợp tác với nhau, Nhị Cẩu, mày ở bên ngoài trông chừng, để bọn tao vào trong...
Tôn Nhị Cẩu lập tức phản bác: “Việc này không thể được!"
982 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo