“Bà dám đánh con tôi? Cả nhà bà đều là ăn trộm lại còn dám đánh người hả?” Bà Thích vừa thấy con trai bị đụng phải một cái đã lảo đảo, trực tiếp xông lên kéo tóc mẹ thằng hai vô lại. Nguyên tắc ẩu đả của nhà bà chính là vả mặt. Đánh người chuyên vả mặt!

Đúng là thói quen của nhà họ Thích.

“Mấy người đứng lên, tốt nhất là đứng lên cả đi, cho mọi người thấy rõ ràng khuôn mặt một nhà trộm là như thế nào!"

chuyên đi ăn Em trai Thích cao giọng kêu: “Mọi người xem rõ ràng nhé. Chúng ta bắt trộm, bọn họ ngược lại đi tới đánh chúng tôi. Mọi người phải hiểu, hôm nay nhà này có thể trộm của chị gái tôi, ngày mai cũng có thể trộm nhà các người. Đến lúc đó, nhà các người có thể bắt được trộm hay không còn chưa biết! Đương nhiên, mọi người có bắt được trộm cũng vô dụng, nhà người ta còn xông tới cướp người lại đây này! Mọi người nhìn kỹ một màn này nhé, biết để mà làm chuẩn bị, kẻo sau này lại hối không kịp đâu” “Tôi không ăn trộm!” Anh cả của thằng hai vô lại là một người chính trực, lúc này mặt hắn tức đến đỏ ửng cả rồi.

“Anh nói không có thì không có sao? Thế tại sao một nhà các người không hỏi chuyện gì, đã xông tới muốn đánh người? Làm như thế còn không đủ chứng minh mấy người cùng một giuộc hay sao?"

Em trai Thích âm thầm đắc ý: Nếu nói về giảo biện, mấy người còn non lắm, muốn cùng tôi múa rìu qua mắt thợ sao?

“Vừa rồi chúng tôi đã thẩm vấn mấy người này, những người này nói là muốn khoắng sạch lương thực trong nhà chúng tôi, đã như thế, các người vừa tới đã muốn cứu người này, còn muốn đem chăn của nhà chúng tôi về làm áo bông của nhà các người. Hành động này đã không gọi là trộm nữa rồi. Phải gọi là không chừa đường sống cho người khác mới đúng!"

“Trời!"

“Quá độc ác rồi?"

“Thằng hai vô lại trước tới giờ đều không phải người tử tế, hắn ta làm ra loại chuyện này cũng không kỳ quái"

“Lão Gáo kia làm ra loại chuyện này cũng không lạ lùng gì, ham ăn biếng làm. Năm trước nhà tôi bị mất một con gà, hắn còn chê cười nhà chúng tôi đến gà còn trông không được... A! Tên hỗn đản kia, anh nói cho tôi nghe, có phải năm ngoái anh trộm gà của nhà tôi hay không?” Người này thình lình nghĩ tới cái gì, đi lên nhéo người. Cũng không biết có phải bị đánh quá lợi hại hay không, mà sự ương ngạnh trong lòng bọn họ đã biến mất.

Lão Gáo gào lên: “Là tôi, là tôi, anh đừng đánh.

“Mẹ ơi, thật đúng là hắn"

“Bọn họ là kẻ tái phạm..."

Hiện trường lại ồn ào lên, âm thanh cuồng loạn chửi bậy không ngừng vang lên.

Đại đội trưởng bị những tiếng ồn ào này làm cho đầu óc muốn ong ong, hắn nói: “Được rồi, được rồi, mọi người cứ bình tĩnh nghe tôi nói"

Nhưng thanh âm chửi rủa vẫn không ngừng lại. Thực xin lỗi đại đội trưởng, mọi người không nghe được thanh âm của ông.

Người có kỹ năng mắng chửi người điêu luyện như đại đội trưởng, vậy mà hôm nay chẳng nói được một lời nào. Hắn nhìn mấy người nhà họ Thích, thật sâu cảm giác được bọn họ kiêu dũng thiện chiến. Cả nhànày đúng là người nào cũng giống người nào thật.

Nhưng mà càng nghĩ đại đội trưởng càng bực. Lời khó nghe như đại đội bọn họ chưa chấp trộm cắp, thế mà người nhà này cứ lải nhải lải nhải nói suốt nãy giờ? Khiến cho đại đội trưởng như hắn cũng mất sạch mặt mũi rồi. Chỉ là hiện tại không đơn thuần là chuyện ở trong đại đội bọn họ nữa, nhà mẹ đẻ Thích Ngọc Tú căn bản không phải người của đại đội bọn họ.

Cháu ngoại trai của Thích Ngọc Tú cũng có mặt, loại sự tình này căn bản không có khả năng việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không.

Hơn nữa, đại đội trưởng chỉ nhìn qua một người lại một người đều dũng mãnh của nhà này, đã hiểu mọi chuyện không thể dễ dàng kết thúc tại đây được.

Lúc này cha mẹ của thằng hai vô lại cũng bị đè xuống. Kỳ thật nếu mấy anh trai của hắn cũng xông lên, có thể hai người đó còn không chật vật tới mức này. Nhưng em trai Thích đã cao giọng kêu ăn trộm. Thêm cả mấy bà vợ của anh trai thằng hai vô lại đều gắt gao lôi kéo lão chồng nhà mình, cho nên mọi người không thấy cảnh anh trai hắn xông lên đánh nhau với nhà họ Thích, ngược lại bắt gặp cảnh mẹ thằng hai vô lại bị vả miệng.

Mấy con dâu nhìn thấy bà mẹ chồng thiếu đạo đức bị đánh, trong lòng càng vui sướng, mấy người đó càng túm chặt lão chồng nhà mình, bị đánh cũng không buông ra.

Hơn nữa, lão Gáo đã thừa nhận hắn còn trộm những nhà khác. Tuy rằng những đồ hắn lấy của người ta không phải vật gì to tát, nhưng ở trong thôn, gà mái già là một vật nuôi vô cùng quan trọng với bọn họ. Tự nhiên là bọn họ gào thét đòi kiện tụng, nhưng quá nhiều người nói nên chẳng nghe được lời người nào rõ ràng cả.

Đại đội trưởng: “Yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút!"

Hắn phải gân hết cổ cò lên gào một câu này, những người khác rốt cuộc mới ngừng nghỉ.

1014 chữ

0.09888 sec| 2398.32 kb