Thích Ngọc Linh tiếp tục nói: “Chị cũng thêm vào một khối nguyên liệu Lúc này, em trai Thích càng kích động: “Được được được.

Hắn nhìn Thích Ngọc Tú, bộ dạng hèn mọn nịnh nọt: “Chị ba, chỉ cần chị đồng ý, em nhất định sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em nhiều năm qua, chị còn không biết em là hạng người gì sao? Tuy rằng có nhiều việc em thật sự không làm được, nhưng xét tới phương diện không biết xấu hổ, em xếp thứ hai, ai còn dám tranh hạng nhất chứ. Chị chỉ cần bỏ tiền, liền có thể an tâm đứng một bên xem kết quả thôi."

Thích Ngọc Tú nhìn em trai cô, gật đầu: “Được rồi.

“Ha ha!” Một nhà lớn lớn bé bé cực kì vui sướng, không ngừng hô vang.

Thích Ngọc Tú:

Người một nhà cùng nhau thương lượng tốt kế hoạch, lúc này Thích Ngọc Linh mới mang người nhà trở về, cô nhìn về phía ba đứa nhỏ nhà em trai, dịu dàng nói: “Tế Ninh đang ở nhà, còn có cả Bảo Sơn Bảo Châu Bảo Nhạc nữa, mấy đứa cùng nhau đi chơi đi"

Ba đứa nhóc nhà em trai Thích, so với đám nhóc nhà Thích Ngọc Tú cũng không lớn hơn bao nhiều.

Mấy đứa nhỏ đứng đối diện quan sát lẫn nhau, vâng một tiếng.

Không thể không nói, tuyệt đối không nên hy vọng em trai Thích có thể dạy bảo nên những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Con trai lớn nhà em trai Thích năm nay vừa tròn tám tuổi, so với Bảo Sơn lớn hơn một tuổi, nhóc nhìn về phía hai cô của mình, cười nịnh nọt: “Cô cô, bọn con cũng có thể giúp đỡ.

Thích Ngọc Tú cũng cười: “Mấy đứa vẫn còn quá nhỏ.

Thích Đại Bảo nhanh nhẹn nói: “Tuổi nhỏ cũng không phải không thể giúp đỡ, thật mà, con có tuyệt chiêu khóc lóc rất thuần thục.

Khóc lóc tốt thì có thể được xem là loại tài cán gì chứ? Đứa nhỏ này lại còn rất tự hào khoe khoang.

Nhóc tha thiết nhìn cô nhỏ của mình, tuy rằng bọn nhóc đều biết cô lớn có điều kiện tốt nhất, có thể cho bọn chúng ăn ngon, nhưng loại chuyện này vẫn nên hỏi cô nhỏ thì hơn. Thích Ngọc Tú tò mò hỏi lại: “Mấy đứa còn có thể làm gì khác không?"

Thích Đại Bảo đắc ý dào dạt nói: “Nháo chuyện nhỏ thành chuyện lớn, bọn con đã được thực hành qua rồi."

Thích Ngọc Tú câm nín:

Thích Ngọc Linh không nhìn nổi nữa, cô nhìn em trai tức giận mắng: “Em trai, vợ chồng hai người tại sao không dốc sức giáo dục con nhỏ cho tốt hả, các người nhìn xem mấy đứa nhỏ học theo thói xấu của ba mẹ chúng đây này. Chính mình học không giỏi thì thôi đi, còn không thể dạy dỗ tốt con cái trong nhà. Bọn nhóc hiện tại biến thành cái dạng này, khi trưởng thành thì phải làm sao bây giờ?"

Em trai Thích ủy khuất cúi đầu: “Oan uổng quá đi mà, bọn nhóc đều là do cha mẹ nuông chiều hư, sao có thể đổ lỗi cho một mình em chứ"

Ông Thích cũng không nhượng bộ: “Con nói bậy bạ gì hả?

Bà Thích cũng tức giận: “Phi.

Tuy rằng bọn họ luôn thiên vị con trai hơn, nhưng hai vợ chồng già bọn họ đương nhiên cũng rất để ý đến bản thân.

Bát nước bẩn này đừng hòng hắt lên người bọn họ.

Thích Ngọc Tú chú ý đến vẻ mặt sốt ruột của ba đứa nhỏ, cô nói: “Mấy đứa giúp đỡ cô, đến khi xong việc, mỗi ngày cô sẽ mua cho mỗi đứa một cái màn thầu, có được không?"

Cô bổ sung: “Chỉ được dùng phương pháp quang minh chính đại"

Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn lắng nghe, trong phút chốc mắt nhỏ phát sáng, quả thực chỉ hận không thể lập tức bắt đầu hành động: “Vâng ạ, cô ba yên tâm đi, có con giúp đỡ, nhiệm vụ này bảo đảm hoàn thành suôn sẻ"

Bà Thích nhìn con gái thứ hai của mình, bà phát giác cô so với trước kia hào phóng hơn không ít, ngày trước cô rất ít nói, cả ngày chỉ ru rú trong nhà, đến đầu ngõ cũng ngại xuất đầu lộ diện. Để cô chen lấn vào đám đông, chỉ sợ cũng không có ai chú ý đến một người như vậy. Nhưng hiện tại, dường như có một số chuyện đã thay đổi. Bà chần chờ một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm hỏi ra miệng: “Tú Nhi à, có phải con tìm thấy một người đàn ông khác đúng không? Nếu không, sao tính cách con lại biến đổi lớn đến như vậy?” Thích Ngọc Tú đen mặt, cô trực tiếp đánh gãy tâm tư của bà: “Tìm cái rắm.

Cô nghiêm túc chỉ vào khuôn mặt của bản thân: “Mọi người cảm thấy sẽ có ai coi trọng con sao?

Con mang theo bên mình ba đứa con của chồng trước, hơn nữa, con còn muốn lên kế hoạch cho bọn nhóc đi học đây!"

“Hả!” Người nhà họ Thích phút chốc đều bị dọa sợ rồi.

Bộ dạng Thích Ngọc Tú lớn lên quá khó coi, cô lại mang bên mình gánh nặng lớn như vậy, đương nhiên không có khả năng có ai coi trọng cô.

“Còn nữa, con cũng không có ý định tìm một người khác, mặc dù Điền Đại nhà con không còn nữa, lòng con trước sau cũng chỉ có mỗi hắn."

Bà Thích mang một bụng đầy thắc mắc dò hỏi: “Vậy làm sao con...

Thích Ngọc Tú nghiêng người về phía bà Thích: “Mẹ thật sự đã nghĩ là do con phát tài sao? Cùng lắm con chỉ may mắn kiếm được chút đồ vật quý hiếm trên núi, mang đổi lương thực vật dụng trong nhà thôi.

987 chữ

0.14859 sec| 2400.711 kb