Tóm lại vẫn có những đồng chí nữ khác cũng nhận được vinh dự này.

Lúc này, Thích Ngọc Tú bên dưới yên lặng cảm khái, nếu không phải còn có cô, các đại đội ở đây đến một đồng chí nữ cũng không có.

Đương nhiên, có cùng không có, đối với những người xung quanh cũng không phải chuyện gì quá mức to tát.

Tâm tư Thích Ngọc Tú chuyển đổi, thực nhanh lại tự mình vực dậy tinh thần, hội nghị ước chừng khai mạc một buổi sáng, đến giữa trưa Thích Ngọc Tú mới được thả ra về. Đại đội trưởng biết Thích Ngọc Tú không quay về thôn, cũng không tiếp tục cùng cô nhiều lời nữa, mỗi người đường ai nấy đi.

Thích Ngọc Tú men theo đường về nhà chị gái ở bên kia, chưa đi được bao xa, vừa lúc cô đi ngang qua một ngõ nhỏ, đột nhiên dừng bước chân.

Bên trong ngõ nhỏ truyền đến thanh âm tranh chấp kịch kiệt, Thích Ngọc Tú nghiêng người nhìn qua, vô tình nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi chống tay lên tường, một mặt chặn đứng đường ra, một mặt không ngừng áp sát một cô gái tóc thắt bím bên trong, sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt hoen đỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt chỉ chực chờ rơi xuống, cô ta dùng hết sức lực đẩy người trước mặt, khóc lóc cầu xin: “Cầu xin anh, làm ơn tránh ra đi, tôi thật sự không thích anh.” Người thanh niên giả bộ cười đùa, ngả ngớn nói: “Sao cô có thể không thích tôi được? Tôi chính là không tin cô thế mà lại chưa từng rung động với tôi. Cô nhìn tôi có gì không tốt sao, cô đi cùng tôi, tuyệt đối không có hại. Chúng ta..."

Hai người liên tục dây dưa với nhau, anh xô tôi đẩy, Thích Ngọc Tú thu hết một màn trước mặt vào mắt thì giận không chịu được, cô thật sự chưa từng thấy qua, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, tên côn đồ thối tha kia lại dám ở đây bắt nạt một cô gái. Cô vén cao tay áo, chuẩn bị sẵn thủ thế tiến lại gần, định bụng phải cho hắn ta một trận nhớ đời.

Lúc này cô đột ngột thu lại bước chân, ý định ban đầu cũng theo đó mà tan biến, Thích Ngọc Tú ngẫm nghĩ một lúc, trong phút chốc đã bình tĩnh trở lại.

Cô bất chợt đánh cái rùng mình, bất chấp tiết trời rét lạnh, tim gan một trận lạnh lẽo.

Cô thình lình nghĩ tới lá thư được gửi đến ngày hôm kia.

Lần nữa xem xét kỹ càng một màn trước mắt, cô dường như không thể khống chế được bản thân, cả người cảm thấy rét run.

Trong nháy mắt, Thích Ngọc Tú nghĩ lại, nếu lúc nãy bản thân cô vì quá xúc động mà thật sự lao ra, thì hiện tại cô sẽ phải đối mặt với chuyện ngoài ý muốn gì đây? Thích Ngọc Tú không biết, nhưng cô khẳng định, chắc chắn đó không phải chuyện gì tốt.

Nếu không, cô cũng sẽ không nhận được tờ giấy kia.

Thích Ngọc Tú nhìn tình huống phía trước, chậm rãi hít thở một hơi thật sâu, lúc này cô gái đang bị người thanh niên kia từng bước áp sát, cô ta đột ngột hướng ánh nhìn về phía cô, kêu to: “Chị à, làm ơn, giúp tôi với, chị giúp tôi một chút!"

Thích Ngọc Tú nhìn cô ta đầy mặt là nước mắt, cô khẽ cắn môi, vẫn không nhúc nhích, ngược lại quay đầu về phía sau hô to: “Có người không, mau tới đây, cứu mạng đi"

Bất kể trong tình huống nào, không thiếu nhất chính là người qua đường thích xem náo nhiệt, Thích Ngọc Tú dùng hết sức bình sinh kêu la thất thanh, rất nhanh đã thu hút một đám người đến, một người trong số họ tò mò hỏi han: “Làm sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?” Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra..."

Cô cũng không nói thêm gì, chỉ tay vào ngỏ nhỏ bên cạnh: “Cô gái kia không ngừng nhìn về phía tôi, muốn tôi cứu cô ta, nhưng tai tôi bẩm sinh đã có tật xấu, cũng có thể là do tôi nghe lầm thôi..."

“Ôi trời, thật là, các người đang làm ở đây thế hả"

“Tôi tôi.."

“Các người làm gì, đây là tranh chấp giữa tôi và bạn gái tôi. Chuyện này không liên quan đến các người.

“Tôi không quen biết anh" Cô gái đột ngột bụm mặt, gục xuống khóc lóc tức tưởi: “Anh đừng vu oan giá họa cho tôi."

Hiện trường loạn thất bát tao, người tụ tập lại đây càng nhiều, mấy nhân viên tuần tra quanh đây cũng nhanh chóng xuất hiện, một người trong số họ chen vào đám đông hét lớn: “Chuyện gì mà tụ tập đông đúc ở đây hả?"

“Đồng chí nam thanh niên kia có hành vi bắt nạt, cưỡng ép, anh xem cô gái bên kia vẫn đang khóc tức tưởi"

“Nói bậy, cô ta là bạn gái của tôi"

“Ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ."

Một người khác chen đến trước mặt cô gái tóc thắt bím, không quan tâm người còn đang khóc đã lạnh mặt hỏi: “Hai người đang quen nhau sao?"

“Tôi không có!” Bím tóc lớn chú ý thấy ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, xấu hổ bưng kín mặt, nói: “Tôi không, tôi cùng hắn ta không quen nhau, hắn ta cứ tới dây dưa không dứt, làm phiền tôi.... Đồng chí, tôi, tôi vô tội. Anh phải giúp tôi...” “Con tiện nhân kia, là mày câu dẫn tạo trước.

“Tôi không có, tôi thật sự không có mà"

1068 chữ

0.10193 sec| 2392.805 kb