Bà Vương đứng dậy: “Được rồi. Hiện tại bắt tay vào làm thôi, buổi sáng mấy đứa giúp bà, giữa trưa bà đi mua nguyên liệu nấu một nồi thịt kho tàu cho mấy đứa, có chịu không"
Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn: “Vâng ạ."
Bà Vương: “Được rồi, đến đây nào"
Bên này đám nhóc Tiểu Bảo Châu thuận lợi lấy được hảo cảm từ bà Vương, Thích Ngọc Tú bên kia cũng thuận lợi đến công xã tham dự đại hội khen thưởng, công xã hiện tại tụ tập không ít người, ai nấy nhìn qua đều có diện mạo dễ nhìn. Thích Ngọc Tú là một người phụ nữ nông thôn, vừa nhìn thấy đã biết cô từ nông thôn đến đây, tuy nhiên thật ra không có mấy ai để việc này trong lòng.
Thích Ngọc Tú nhìn thấy đại đội trưởng bên kia đang cùng hai ba người khác nói chuyện, mặt mày từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng hung thần ác bá ngày thường, cô yên lặng cảm khái, quả nhiên mỗi người ở những hoàn cảnh khác nhau, sẽ bày ra gương mặt không giống nhau. Một mặt này của đại đội trưởng nếu để những mọi người trong thôn nhìn thấy, đặc biệt là những người thường ngày tức giận cũng chỉ biết chửi đổng sau lưng ông, hiện tại hẳn phải líu lưỡi kinh ngạc một hồi.
Bất quá đại đội trưởng bên kia vẫn hăng say hàn huyên, không chút phát giác bản thân rốt cuộc đã để lại trong lòng Thích Ngọc Tú cái dạng ấn tượng kì quái gì.
Ấn tượng có thể làm được gì chứ, không thể giúp ông kiếm thêm tiền, cũng không thể để ông xem như cơm mà ăn mỗi ngày, không phải sao?
Khách mời đã có mặt đông đủ, hội nghị nhanh chóng bắt đầu, đại đội trưởng thấp giọng hỏi Thích Ngọc Tú: “Cô đã chuẩn bị lời phát biểu lát nữa lên khen thưởng chưa?"
Thích Ngọc Tú nhìn chung quanh tụ tập đông đúc người, cô trấn tĩnh hít một hơi thật sâu, lời nói ra vẫn có điểm run rẩy: “Tôi vốn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy nhiều người như vậy, đầu óc cứ trống rỗng, tôi thật sự không nghĩ ra được gì cả.."
Lời này đương nhiên có căn cứ, cô vốn đã tự mình chuẩn bị tâm thế thật tốt, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy tụ tập lại chung một chỗ, sao cô có thể không khẩn trương được chứ. Thích Ngọc Tú cảm thấy tay chân cô đều không nghe theo điều khiển mà không ngừng run rẩy, trường hợp như thế này, quả thật trước giờ cô chưa từng trải nghiệm qua.
Đại đội trưởng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thích Ngọc Tú, ông thầm nghĩ rốt cuộc cũng có ngày được nhìn thấy đồng chí nữ này khẩn trương đến độ như vậy, nếu không phải quá khẩn trương, sao có thể nhìn ra vệt trắng sáng trên làn da xỉn màu kia được?
“Nếu thật sự không nhớ được, cứ giở giấy ghi chú ra mà xem, không cần quá khẩn trương” Đại đội trưởng dặn dò Thích Ngọc Tú.
Tình huống này cũng không hẳn ngoài ý muốn, rốt cuộc mỗi năm có bao nhiêu đồng chí vì khẩn trương mà quên luôn cả lời cảm ơn chứ, từ trước tới nay vốn không ít.
Thích Ngọc Tú tự nhủ: “Tôi không khẩn trương, tôi không khẩn trương..."
Đại đội trưởng: "
.....
Thích Ngọc Tú thầm nhủ với bản thân tuyệt đối không được khẩn trương, kỳ thật cô vẫn rất khẩn trương, lúc sau được gọi tên lên đài, Thích Ngọc Tú vẫn đang quay cuồng trong khẩn trương với không khẩn trương, rốt cuộc cũng thuận lợi đem cảm nghĩ đoạt giải tiên tiến của bản thân nói xong.
Bất quá Thích Ngọc Tú vẫn chưa lập tức xuống đài, theo hướng dẫn của nhân viên hậu cần đứng sang một bên sân khấu.
Trong phút chốc, các cá nhân tiên tiến trong toàn bộ đại đội đã xếp thành một hàng ngang thật dài, chờ đến khi Thích Ngọc Tú nhận được giấy khen cùng một phong bì thư, đã có đến ba hàng ngang liên tiếp nhau.
Thích Ngọc Tú kích động khom lưng: “Cảm ơn"
Cô chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc bản thân còn có thể có ngày nhận được vinh dự lớn như vậy.
Cảm giác hạnh phúc đến nỗi cả người lâng lâng, cứ như giây tiếp theo cô có thể mọc cánh bay đi mất.
Trách không được mỗi người đều nghĩ đến vinh dự, nguyên lai nhận được vinh dự là cảm giác sung sướng đến độ này.
Tuy rằng là chỉ những cá nhân tiên tiến, trong đại hội vẫn còn những vinh dự lớn hơn, nhưng đối với những người như Thích Ngọc Tú, việc này quả thực chính là niềm vui to lớn. Đám người lần lượt bước xuống khán đài, từng người ngồi tại vị trí đã định sẵn ban đầu. Thích Ngọc Tú tuy rằng đã nhận xong giải thưởng cùng bằng khen, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm túc chăm chú lắng nghe. Công xã của bọn họ có mười mấy đại đội, mỗi đại đội đều có một đồng chí tiên tiến.
Tuy nhiên, cũng chỉ có cô là một đồng chí nữ được xướng tên nhận bằng khen tiên tiến. Các đại đội khác, vinh dự lần này đều thuộc về các đồng chí nam.
Bất quá toàn hiện trường không phải chỉ có mỗi Thích Ngọc Tú là đồng chí nữ được xướng tên khen ngợi. Tuy rằng các đại đội khác không chọn các đồng chí nữ. Nhưng công xã có tận mấy cái nhà máy, vẫn có rất nhiều đồng chí nữ được chọn. Đương nhiên không cần phải phải nói, các đồng chí nam tại đó vẫn chiếm đa số.
1009 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo