Nói đến cùng những lời đồn đãi khó nghe đó bọn họ cũng không thể không đặt trong lòng. Người già lớn tuổi sớm quen với phong tục tập quán cổ xưa, khó mà thay đổi trong một sớm một chiều được, ngày thường nhìn nhận mọi chuyện đều mang theo mấy phần đề phòng, đối với câu chuyện quỷ thần này đó, bọn họ thế nhưng đều đặt ở trong lòng.
Nhưng bọn họ không phải Thích Ngọc Tú, đương nhiên không thể thay cô làm chủ. Hơn nữa, mọi người không thường xuyên cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ, bà Vương tuy rằng trong lòng ít nhiều cũng nghĩ cách ứng phó, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hơn nữa, Thích Ngọc Tú là người có chừng mực, ngày thường sẽ không thường xuyên mang theo Tiểu Bảo Sơn tới nhà bọn họ làm khách, hôm nay chỉ là đột ngột phát sinh tình huống ngoài ý muốn, ắt hẳn sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới bọn họ.
Cũng không thể nói bà Vương là người xấu, nếu bà thật sự là người có tâm địa xấu xa, bà sẽ không dễ dàng đồng ý cho Thích Ngọc Linh hết lần này đến lần khác giúp đỡ em gái nhà mẹ đẻ. Ngày xưa, không phải ai cũng được giáo dục đến nơi đến chốn, đối với những sự kiện mê tín vẫn vô cùng tin tưởng. Đây là việc khó có thể tránh.
Bất quá tuy rằng trong lòng bà hiện tại nảy sinh không ít suy nghĩ khác lạ, nhưng bà vẫn không bày ra bộ dạng ghét bỏ trước mặt đám nhỏ, ngược lại thật dịu dàng ân cần hỏi thăm.
Bà nói: “Tới đây, bà mang chè đậu đỏ tới cho mấy đứa.
Tiểu Bảo Châu: “Bà, bọn cháu có mang theo các loại rau củ cho mọi người.
Bà Vương cười: “Cảm ơn mấy đứa"
Mùa đông ở đây bọn họ không trồng được rau củ các loại, duy chỉ có củ cải trắng bốn mùa đều phát triển, ngoài ra không có loại rau củ nào khác, bà hỏi: “Nhà mấy đứa phơi rau dại làm gì thế?"
Tiểu Bảo Châu ngờ vực: “Không phải rau dại ạ, là thứ khác.
“Rất mới mẻ nha, mầm đậu giá. Tiểu Bảo Nhạc ngồi trên sô pha, lắc lư cẳng chân nhỏ, vui vẻ bổ sung.
Bà Vương kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Tiểu Bảo Châu gật đầu, nghiêm trang xác nhận: “Đúng là vậy ạ."
Nhóc bước tới gần, mở rổ nhỏ của mẹ, mang cho bà Vương phía đối diện nhìn rõ, âm giọng than thúy vang lên: “Bà xem thử đi ạ!"
Bà Vương vừa nhìn thấy, tức khắc kinh ngạc ngây ngẩn cả người, bà nhìn mầm đậu giá, nói: “Trong thời tiết này..."
Bà nhìn về phía bên ngoài, tuyết vẫn đang rơi không ngơi nghỉ, để lại một tầng đá vụn mỏng trên bệ cửa sổ. Thời tiết lạnh giá như vậy, còn có thể trồng ra mẻ đậu giá mới được sao?
Bà Vương mang tâm trạng hồi hợp khó tin, bà chạy nhanh đến cẩn thận xem xét bên trong rổ, đậu giá không nhiều lắm, nhưng vẫn vừa đủ xào một bàn thức ăn.
“Việc này..
Tiểu Bảo Châu: “Lần này nhà cháu mang đậu giá đến biếu bà"
Nhóc có chút kiêu ngạo, vui vẻ nói: “Mẹ bảo chúng cháu phải biết ơn bà.
Bà Vương: “Hả?"
Bà vừa nghe được lời này, khuôn mặt già nua không giấu được vui vẻ, nét cười lan đến tận khóe mắt: “Nói với mẹ cháu bà thật sự rất cảm ơn nhà mấy đứa, cũng rất thích món quà này"
Bọn họ sống trong thành cũng không thể chi tiêu quá nhiều, nhưng mặc kệ như thế nào, so với các hộ gia đình tại nông thôn, cuộc sống hiện tại đã tốt hơn quá nhiều. Nhà bọn họ có bảy miệng ăn, bốn người là công nhân, này đã được xem như một gia đình có địa vị tầm trung ở nơi đây. Điều kiện nhà bọn họ cũng xem như không tồi, ngoài phí sinh hoạt mỗi ngày, bọn họ cũng dành dụm được thêm chút ít tiền, cũng có thể mua được một ít vật tư, hoặc dùng để xoay xở, phòng hờ trường hợp bất trắc.
Nhưng nói tới các loại thực phẩm mới mẻ như vậy, bọn họ cũng hiếm khi được nếm thử.
Trong tiết trời rét lạnh, lương thực thực phẩm càng thêm khan hiếm, có thêm một bàn thức ăn mới mẻ nóng hổi, trùng hợp có khách nhân tới nhà, vừa hay có thể tiếp đãi họ chu đáo.
Bà Vương hiểu mấy đứa nhỏ ở nhà cũng sẽ giúp đỡ mẹ làm việc nhà, bà cảm thấy bọn nhóc hoàn toàn có khả năng biết được cách trồng giá, ngay lập tức nhanh nhẹn nói: “Vậy mấy đứa mau chóng ăn hết chè đậu đỏ đi, sau đó dạy bà cách trồng được không"
Tiểu Bảo Nhạc nhanh nhảu đáp: “Được ạ, chúng cháu sẽ dạy cho bà.
Lúc này bà Vương thật sự không nhịn được cảm khái: “Đứa nhỏ này thật ra rất thông minh, mồm miệng thật lanh lợi.
Những đứa trẻ cùng tuổi khác mồm miệng chắc chắn không thể lanh lợi như vậy, hơn nữa, đứa nhỏ này không chỉ mồm miệng lanh lợi, lời nói ra tuy rằng ngắn gọn nhưng vẫn có thể biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của bản thân, thật sự là một đứa nhỏ thông minh hơn tuổi mà.
“Con so với mấy anh họ chị họ của con lúc nhỏ thì sáng dạ hơn nhiều"
Tiểu Bảo Nhạc nhận được sự khích lệ, vui vẻ tươi cười đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên phồng thành một cái bánh bao nhỏ.
Bảo Châu: “Bà ơi, vậy hiện tại chúng ta bắt đầu nha 1025 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo