Mỗi khi Đường Kiến Nghiệp cùng vợ mình Thích Ngọc Linh đứng chung một chỗ, nhìn thoáng qua vài lần, người ngoài không nhịn được thở dài cảm thán, chỉ trách Thích Ngọc Linh quá cao đi. Lại nói tới vẻ bề ngoài, khuôn mặt hắn không tính là xấu xí, nhưng hắn là kiểu người dù vô tình bị ném vào trong đám đông, liếc mắt một cái cũng không có ai chú ý.
Loại người này không thể dùng phương pháp thông thường mà đánh giá hắn đẹp hay không đẹp, bởi vì bề ngoài bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Là dạng người phổ thông, ra đường bốc đại được cả một nhóm người.
Nếu hắn không nói lời nào, cũng không có ai chú ý đến một cá nhân như hắn trong đám người.
Bình thường đến nhường này, cũng không phải quá dễ dàng.
Thích Ngọc Linh: “Lão Đường, anh giúp em phân tích chuyện này rốt cuộc nên xử lý như thế nào đây, cũng không thể cứ mãi trốn tránh được, so với tặc trộm, càng sợ tặc nhớ thương” Trong khi Đường Kiến Nghiệp im lặng nghĩ cách, Thích Ngọc Tú đã đi trước một bước nói: “Thật ra em có một ý tưởng"
Cô đem suy nghĩ của bản thân trình bày rõ ràng rành mạch, Thích Ngọc Linh cùng Đường Kiến Nghiệp nghe xong, biểu tình thực vi diệu mà hai mặt nhìn nhau.
Cha mẹ Đường Kiến Nghiệp bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc, bất quá vẫn là mẹ Đường Kiến Nghiệp-bà Vương phản ứng nhanh, bà thúc giục con dâu: “Kế sách này rất khả thi, Ngọc Linh, con gọi một cuộc cho người nhà ở quê, nhờ bọn họ đến đây một chuyến Thích Ngọc Linh: “Được!"
Thích Ngọc Linh: “Chị cảm thấy mời bọn họ tới nhờ vả đúng là ý kiến không tồi, những việc khác chưa chắc bọn họ có thể giúp, nhưng loại chuyện đạp đổ thành phần chó má này, còn không phải đã làm đến quen tay rồi sao"
Đường Kiến Nghiệp bật cười: “Em đừng nói cha mẹ như vậy"
Thích Ngọc Linh: “Em chỉ đang nói sự thật thôi"
Không khí trong nhà ban đầu vô cùng căng thẳng, hiện tại mọi người lại như trút được một nửa gánh nặng mà thoải mái bật cười, Tiểu Bảo Châu thu hết một màn này vào mắt, cô nhóc hết nhìn người này lại nhìn người kia, vẫn không hiểu đầu đuôi tai nheo câu chuyện ra sao.
Bất quá cô nhóc nhanh chóng phát hiện một vấn đề, mỗi người khác nhau, khi cười lên cũng sẽ tạo cho người khác cảm khác không giống nhau.
Đầu nhỏ hết xoay bên này lại xoay bên kia, Thích Ngọc Tú xoa đầu cô nhóc, dặn dò: “Mẹ đi ra ngoài một lát, mấy đứa ở đây nhất định phải vâng lời người lớn, có biết không"
Mấy đứa nhỏ nhanh nhẹn gật đầu, tỏ rõ bản thân đã hiểu.
Thích Ngọc Tú bên này không thể tiếp tục chậm trễ, đồng dạng những người khác cũng vội vã chuẩn bị đi làm. Mọi người cùng nhau ra cửa, vừa đi tới cửa, Đường Kiến Nghiệp đột ngột quay đầu về phía sau, giây tiếp theo hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào đám nhóc. Tiểu Bảo Châu yên lặng di chuyển gót chân nhỏ, trốn phía sau lưng anh trai. Tầm mắt Đường Kiến Nghiệp đương nhiên không chỉ dừng lại trên người Bảo Châu, mà là nhìn cả ba đứa nhỏ, hắn không nói hai lời, đột ngột tiến lại gần kéo Tiểu Bảo Nhạc qua muốn nhìn kỹ hơn. Tiểu Bảo Nhạc lập tức trợn to đôi mắt: “Sao vậy ạ?"
Đường Kiến Nghiệp tỉ mỉ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, tầm mắt dính chặt trên người đứa nhỏ, hắn vội vã hỏi: “Quần áo này của mấy đứa..."
Hắn hiện tại công tác tại xã Cung Tiêu, chỉ nhìn một lần đã dễ dàng nhận ra vật dụng nào dùng tốt, vật nào đã sớm hư hỏng. Nhìn kiểu dáng cùng chất liệu đặc biệt như vậy, Đường Kiến Nghiệp lập tức lên tinh thần, chân thành tán thưởng: “Quần áo của mấy đứa thật sự rất tốt đấy"
Tiểu Bảo Nhạc mếu máo: “Oa"
Đứa nhỏ hoảng loạn chạy trốn đến sau lưng chị gái.
Đường Kiến Nghiệp nhìn thấy Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Nhạc một bộ dạng lúng túng đứng ở đó, hắn vô tội thầm nghĩ, bản thân chỉ muốn xem qua quần áo của đứa nhỏ thôi được không. Lúc này hắn cũng không quan tâm đến những lời đồn đãi Tiểu Bảo Sơn “khắc người thân” vô căn cứ, hắn kéo tay Tiểu Bảo Sơn, nhìn quần áo nhóc, đồng dạng đưa ra lời tán dương: “Quần áo này thật sự rất tốt” Thích Ngọc Linh mất kiên nhẫn, cô ra sức hối thúc: “Anh có đi hay không đây?” Đường Kiến Nghiệp: “Hai người đi trước đi. A quên mất, em vợ, quần áo của bọn nhỏ...
Thích Ngọc Tú nỗ lực trấn định bản thân, vờ như không có gì nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không?"
Nếu cô không mau chóng quay trở về, đại đội trưởng sẽ rất sốt ruột.
Đường Kiến Nghiệp lúc này mới nhận ra bản thân đã khiến mọi người chậm trễ, hắn vội vã: “Được, được, chúng ta mau đi thôi."
Ba người cùng nhau ra cửa, lần này thật sự đã đi rồi.
Bà Vương dịu dàng nói: “Đến đây, mấy đứa ngồi đây chơi đi, bà đi tìm truyện tranh cho mấy đứa đọc nhé” Tầm mắt bà dừng trên người Tiểu Bảo Sơn, tạm dừng trong phút chốc, thực nhanh lại dời đi, và như chưa có chuyện gì xảy ra.
1005 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo