Thích Ngọc nhìn qua một lượt, cười hỏi: “Con đọc qua có hiểu hay không?"
Tiểu Bảo Châu nhấp miệng nhỏ, nghiêm túc nói: “Một vòng tròn nhỏ, lại lộn ngược vòng tròn nhỏ.
Cô nhóc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ngẩn ngơ trong phút chốc, nũng nịu nói: “Con không nhìn ra được, có khi bọn họ chỉ nghịch ngợm vẽ vài vòng trên tường thôi."
Thích Ngọc Tú không nhịn được cười thành tiếng: “Phốc."
Cô không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc nữa, bật cười nói: “Vòng này của con như vậy là quá nhiều rồi"
Tiểu Bảo Châu ngượng ngùng gãi gãi đầu, miệng nhỏ dẩu ra, có chút xấu hổ. Có điều cô nhóc thực nhanh đã lấy lại tinh thần, hướng mẹ mình nói lời bảo đảm: “Mẹ, sau này con nhất định sẽ hiểu được"
Thích Ngọc Tú không tiếp tục trêu chọc con gái nữa: “Được, rất tốt, mẹ chờ con học.
Tiểu Bảo Châu gật đầu, vâng một tiếng thật mạnh: “Con nhất định sẽ làm được.
“Mẹ luôn đặt niềm tin vào con Tiểu Bảo Châu cười tủm tỉm, tay nhỏ tìm đến nắm chặt tay anh trai, Tiểu Bảo Sơn thuận theo dắt tay cô nhóc, nói: “Chúng ta cứ tiếp tục đi thẳng tới phía trước, chốc lát nữa liền đến nơi"
Thích Ngọc Tú kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bảo Sơn, nói: “Con còn nhớ rõ đường à?” Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Vẫn nhớ rõ ạ"
Tuy rằng rất ít khi tới đây, nhưng mỗi một nơi đi qua nhóc đều nhớ đến rõ ràng.
Thích Ngọc Tú tán thưởng: “Con thông minh lắm.
Tiểu Bảo Sơn nhếch khóe miệng, khuôn mặt đắc ý giương cao, lộ ra cái trán trơn bóng mang theo vài phần kiêu ngạo, mắt to sáng ngời: “Con nhớ kỹ đường đi, cũng sẽ nhớ chăm sóc tốt cho em trai và em gái. Tiểu Bảo Châu lập tức càng thêm làm nũng dựa vào người anh trai, nịnh nọt nói: “Anh con là tốt nhất, anh là người tốt nhất trên đời luôn, trời ơi, sao con có thể may mắn tới vậy chứ, có được anh trai tốt như thế này.
Tiểu Bảo Nhạc chớp đôi mắt, cũng hùa theo nói: “Con cũng thế"
Bé con lạch bạch chạy tới ôm cứng chân Tiểu Bảo Sơn.
Ba củ cải nhỏ đùa giỡn hăng say, em kéo anh, anh ôm em, chơi đến không biết mệt là gì. Quãng đường tiếp theo tâm trạng Thích Ngọc Tú cũng thả lỏng hơn không ít.
Thích Ngọc Tú thực bất đắc dĩ: “Được rồi, mấy đứa đều là những đứa trẻ ngoan, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi. Mấy đứa trước tiên chờ ở nhà dì cả, nhớ phải nghe lời dì đấy. Buổi sáng mẹ sẽ chạy qua tham gia cuộc họp, giữa trưa sẽ về tìm mấy đứa. Mấy đứa đừng chạy lung tung khắp nơi đấy, cứ ngoan ngoãn ở nhà dì đợi là được.
Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng ạ?
Thích Ngọc Tú mang đám nhóc tới cửa khi trời còn rất sớm, lúc này vợ chồng Thích Ngọc Linh vẫn chưa ra khỏi cửa đi làm.
Bọn họ nghe được tiếng đập cửa, vội vã chạy ra mở cửa: “Ai thế? Em gái? Sao em lại tới đây? Mấy đứa nhỏ cũng tới à?"
Cô nhanh nhẹn chạy ra nghênh đón mấy đứa nhỏ vào nhà, Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn ngẩng đầu chào hỏi, mấy người lớn trong nhà đều cười hiền gật đầu với cô nhóc.
Tiểu Bảo Châu đưa mắt nhìn một lượt trái phải chung quanh, một bụng đầy thắc mắc hỏi: “Anh họ đâu rồi ạ?"
Thích Ngọc Linh: “Anh họ con đi học rồi, chốc nữa còn phải sang chỗ làm.
Bọn họ đều là công nhân viên chức thành đạt, sao có thể để người trong nhà trộn lẫn với các thành phần hỗn tạp của xã hội chứ, cách giáo dục cũng khắt khe khác hẳn các gia đình bình thường. Đến nỗi một đứa bé đi học... cũng phải đi sớm hơn bình thường. Thích Ngọc Linh: “Em gái, sao mọi người lại đến đây thế?"
Cô đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của em gái mình, cô ấy sẽ không dễ dàng tìm tới cửa nhờ vả, chỉ sợ gây thêm phiền toái cho người khác.
Thích Ngọc Tú: “Em được triệu tập...
Cô đơn giản nói ra mấu chốt của chuyến đi lần này, ngay sau đó lại bổ sung: “Tối hôm qua em nhận được giấy cảnh báo, em không dám để bọn nhỏ ở nhà mà không có sự trông coi của người lớn, thế nên mới dẫn bọn nhỏ tới đây.
Thích Ngọc Linh hiểu ra vấn đề, cô tức giận mắng: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy, thật là bọn người xấu xa không biết xấu hổ, đúng là người ác thường sống dai mà. Chị nghĩ tám phần mười là do bọn họ ganh ghét em nhận được bằng khen tiên tiến, lúc này bộc phát mưu tính kế hèn, mới nghĩ ra kế sách bất thiện như vậy để hủy hoại em.
Lời này nói ra thật sự rất có căn cứ, nhất là trong tình huống rối ren như hiện tại, anh chồng Đường Kiến Nghiệp bên cạnh cũng bày tỏ sự tán thành, hắn tiếp tục nói: “Mọi người hôm nay cứ ở lại đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc kỹ hơn tìm cách giải quyết” Đường Kiến Nghiệp người này lớn lên thật sự không quá dễ nhìn, thanh niên vừa đến tuổi dậy thì phần lớn đã cao một mét sáu, một mét bảy, người này có khi còn không so được với bọn họ. Hắn lớn lên ở phương Bắc, nam nhân nơi đó đa phần cao gầy, hình thể cường tráng, so với bọn họ, vóc người hắn thật sự quá thấp bé.
996 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo