Chiêu Đệ cảm thấy đây mới là chuyện cô nên làm.

Cô vẫn là đứa trẻ, làm không được những chuyện to tát, khó lường, nhưng mà tìm được kẻ tình nghi, hoặc là âm thầm cảnh báo để bác dâu cả có sự phòng bị, vẫn là chuyện cô có thể làm được. Nhà bác dâu cả nghèo như vậy mà bọn hắn cũng tới trộm được, thật là đê tiện, vô sỉ, đúng là kẻ tiểu nhân.

Chiêu Đệ bốc cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu cùng tinh thần trọng nghĩa, càng thêm cảm thấy cô nên đi bộ, à không... tuần tra chuyên tâm một chút!

Mà cùng lúc đó, cũng có nhiều người đang chuyên tâm đi trên núi, chỉ là bọn họ cũng không ở thời đại này, mà là ở...... Vài thập niên sau.

Khương Việt mang theo trợ lý Hứa Đình leo núi được một chốc lát, nói: “Xem ra chúng ta không thể ngẫu nhiên gặp được Tiểu Bảo Châu.

Hứa Đình: “Chúng ta đã nói với cô bé thời gian này không rảnh rỗi để trở về, bọn chúng khẳng định cũng không thể luôn ở trên núi được, lại nói, trời lạnh như vậy rồi, bọn chúng còn nhỏ như vậy, có lẽ không dám ra cửa đâu"

Khương Việt thở dài một tiếng, nói: “Cũng đúng"

Cô cảm khái: “Chị có chút nhớ Tiểu Bảo Châu, cô bé thật sự dễ thương. Nếu đứa trẻ nào cũng giống mấy đứa nhà chị Thích thì tốt biết mấy, chị sẽ nguyện ý sinh đứa nhỏ. Thật là đứa bé ngoan!” Hứa Đình sâu kín nói: “Ngày hôm qua chị còn nói chị phải vì sự nghiệp mà phấn đấu một trăm năm"

Khương Việt cười hì hì: “Khoác lác đó, ai mà chẳng biết.

Cô cười lợi hại, nói: “Chẳng qua, chị cũng thật sự muốn phấn đấu hết mình cho sự nghiệp. Tình yêu có khả năng sẽ rời bỏ chúng ta mà đi, nhưng mà sự nghiệp thì không bao giờ. Lại nói, chẳng biết tại sao năm nay công việc của chị lại thuận lợi như vậy, giống như được thần tiên phù hộ vậy. Nếu đã có vận khí tốt như vậy mà chị còn không biết nắm lấy, thế thì phải xin lỗi chính mình thôi” Những tiết mục của cô đã phát sóng, sau một chuỗi ngày dài chăm chỉ chịu khó đi tuyên truyền, đúng là rất nổi bật.

Khương Việt cũng chưa nghĩ đến, cô chỉ là một diễn viên bình thường ở tuyến mười tám, biến thành tiểu hoa giới giải trí tuyến mười tám.

Cô không chỉ được ký hợp đồng công ty, hiện tại còn có thêm rất nhiều công tác. Đừng nhìn hiện tại cô đang dính một đống bùn đất trèo lên núi, nhưng kỳ thật, khi cô ra cửa đều có người chạy tới xin cô ký tên cho! Tuy rằng không thể xưng là cái gì mà đoá hoa nhỏ thanh thuần, hay là mỹ nhân nhỏ đa tình.

Nhưng mà cô cũng được vinh dự trở thành diễn viên nóng bỏng trên bảng hot search nha! “Chị cảm thấy từ khi chị gặp được Tiểu Bảo Châu, nhận được cái đồng tiền cổ kia, từ đó không hiểu tại sao vận khí cứ càng ngày càng tốt. Trước kia chị làm gì có loại năng lực siêu phàm như vậy chứ, nhưng mà hiện tại, thu nhập của chị đã đạt tới mức cao lắm rồi. Chị đã tính toán kỹ càng lại tỉ mỉ hỏi thăm một chút về quê nhà của chị Thích rồi, chị đang muốn quyên tiền cho trường học ở khu của bọn họ.

Cô nghiêm túc: “Nhà chị Thích vẫn muốn tự lực cánh sinh, nhưng mà thôn bọn họ khẳng định có trường học, chị có thể tới trường học quyên tiền mà! Chị đã suy nghĩ kỹ càng rồi, bọn họ ở trong núi nghèo như vậy, khẳng định là cần những người khảng khái như chị tới giúp đỡ. Chị hy vọng mình có thể trợ giúp thêm càng nhiều người bạn nhỏ đáng yêu giống như nhóc Tiểu Bảo Châu. Mong muốn, bọn chúng có thể rời khỏi vùng núi nghèo nàn đó, được học tập càng nhiều tri thức, có cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn"

Hứa Đình yên lặng giơ ngón tay cái lên.

Khương Việt cười: “Năm sau nhất định chị phải đến nơi bọn họ sống"

Hứa Đình: “Chúng ta lại lên núi một lần, lấy địa chỉ chính xác của nhà bọn họ đi.

Khương Việt: “Chị cũng muốn vậy, nhưng mà chị Thích nói nhà bọn họ ở trong núi không có địa chỉ..."

Mục tiêu tiếp theo của cô chính là tóm được ‘sào huyệt của mấy người nhà họ Thích đấy. Xe lừa của mấy người Tiểu Bảo Châu đã đi tới công xã rồi. Tiểu Bảo Châu đang đi về hướng nhà dì cả cô bé, nhưng không hiểu làm sao cứ hắt xì suốt nãy giờ, cô bé xoa cái mũi nhỏ, nói: “Không biết là nàng tiên nữ nào đang nhớ đến tiên nữ bé nhỏ như con nhỉ?"

Thích Ngọc Tú nắm chặt tay con gái, mười phần cẩn thận quan sát xung quanh.

Thích Ngọc Tú biết hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, áp lực trong lòng cô lúc này rất lớn, bất quá ngoại trừ sắc mặt tái xanh, bề ngoài thật ra không có biểu hiện ra bất cứ điểm nào khác thường. Dẫn đến nhìn cô có vẻ bình tĩnh lạ thường.

Ba đứa nhỏ bên cạnh hết nhìn Đông lại nhìn Tây, bọn nhóc đã lâu không tới công xã, từng ngóc ngách nơi đây đối với bọn chúng đều tràn đầy cảm giác mới mẻ.

Tiểu Bảo Châu âm thầm nhẩm tính trong đầu, chênh lệch tương đối hơn năm mươi ngày đi.

Hơn năm mươi ngày, khoảng cách chêch lệch thật sự quá lớn.

Tiểu Bảo Châu cười hắc hắc, mắt to sáng rỡ không ngừng quan sát chung quanh, âm thanh thanh thúy nhắc nhở mọi người: “Mẹ, trên tường có chữ viết 1006 chữ

0.10742 sec| 2404.203 kb