Đại đội trưởng nói thẳng: “Sang năm không nhất định sẽ triển khai, đại đội không có nhiều heo con như vậy, cái này còn phải mở họp thảo luận. Nếu muốn dưỡng heo khẳng định phải rút thăm. Bằng không cô muốn, ai cũng muốn, rồi cuối cùng cho ai?"
Tiểu Bảo Châu nhấc tay tay, cô bé có thói quen này sau khi nhìn lén mấy người bạn nhỏ đi học, rồi bắt chước theo.
“Nhà của con, nhà của con cũng muốn nuôi heo, ăn thịt ăn thịt."
Cô bé tích cực lên tiếng, chọc cười mọi người.
Đại đội trưởng: “Nhà của con ở trên đó, cho dù được nuôi heo thì biết nuôi ở đâu? Hơn nữa, nếu nuôi lớn rồi thì làm sao mang xuống dưới được?"
Đuổi xuống núi không phải là không thể, chỉ là tình huống hơi khó khăn thôi.
Ngón tay Tiểu Bảo Châu trực tiếp chỉ hướng về phía Thích Ngọc Tú, thập phần nghiêm túc: “Mẹ con có thể ôm heo xuống núi.
Tất cả mọi người bỗng nhiên không nói một câu gì, bầu không khí im lặng thật quỷ dị.
Tiểu Bảo Châu: “Có thể đi?"
Đại đội trưởng: “Phốc!"
Những người khác: “Phốc phốc!"
Tiểu Bảo Châu: “Như thế nào?"
Đại đội trưởng cười: “Con đúng là muốn tìm việc cho mẹ con làm mà!"
Tiểu Bảo Châu cảm thấy lời này nói ra có chỗ đúng lại có chỗ không đúng. Cô bé nghiêm túc nói:
“Nếu nhà của con nuôi heo, con sẽ đi kiếm cỏ về cho nó ăn, sẽ nuôi nó lớn thành một con heo mập"
“Con và em gái cùng cố gắng"
Bảo Sơn không phải đứa trẻ hay nói chuyện nhưng cứ có chuyện gì mà em gái nó nói, nó khẳng định sẽ xông lên phía trước ngay.
Thích Ngọc Tú: “Nếu sang năm rút thăm có thể trúng nhà ta, mẹ sẽ nghe các con ôm heo trên núi xuống"
Mọi người lại nở nụ cười.
“Bảo Châu có biết hát không? Hát một bài cho mọi người nghe đi!"
Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo nói: “Con đương nhiên là biết nha.
Đừng nhìn Bảo Châu không có cha, nhưng mà cô bé này siêu cấp tự tin. Cô bé hắng giọng một chút, nói: “Anh, anh và em cùng hát được không?"
Bảo Sơn gật đầu: “Được.
Bảo Nhạc ở bên cạnh: “Con cũng muốn ca hát, con cũng sẽ....."
“Chúng ta hát bài năm mới vui vẻ đi"
Những bài hát mà Tiểu Bảo Châu biết nhiều hơn so với những đứa bé khác trong thôn.
“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ chúng ta chúc mọi người năm mới vui vẻ......"
“Úi chà, con hát bài này nghe rất hay nha.
Tiểu Bảo Châu dào dạt đắc ý: “Đó là đương nhiên, con biết hát mà! Anh con biết, em trai con biết, chỉ là những người khác không biết thôi. Nhà con ai cũng biết!"
Thím Thúy Hoa chân thành tha thiết hỏi Thích Ngọc Tú: “Con cái nhà cô rốt cuộc là giống ai vậy?” “Lời này nhiều người hỏi lắm rồi. Nó giống Điền Đại lúc nhỏ.
“Đúng đúng đúng, cô bé giống Điền Đại, Điền Đại khi còn nhỏ rất tự tin, còn hay khoe khoang nữa......"
Tiểu Bảo Châu nghe được người khác nhắc tới cha, dựng lỗ tai lên, mà mấy đứa trẻ bên người cô bé cũng không ngoại lệ.
“Trước kia Điền Đại đi sông bắt cá......"
“Đúng đúng đúng, chính là cái biểu tình vừa rồi của Tiểu Bảo Châu Mọi người đã quên Điền Đại không còn nữa, cùng nhau kể về những chuyện khi còn nhỏ Điền Đại thường làm.
Thích Ngọc Tú cùng ba trẻ nhỏ không có thương cảm, ngược lại nghe tới hứng thú bừng bừng. Mặc dù người không còn nữa, nhưng luôn ở trong lòng bọn họ.
Tiểu Bảo Châu nghe được sự tình của cha, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, đến nỗi quên mất cả kế hoạch hôm nay của mẹ.
Bởi vì cha thực sự rất quan trọng đối với cả nhà bọn họ.
Buổi sáng Chiêu Đệ ra nhặt củi khô đã nghe nói bác dâu cả đem mấy đứa nhỏ đều mang đi, cô đã lường trước, hẳn đây là tác dụng của tờ giấy ngày hôm qua, nhưng mà bác dâu cả sẽ làm như thế nào thì Chiêu Đệ không biết.
Chỉ là cô biết, bác dâu cả sẽ không ngồi chờ chết.
Kỳ thật tính cách của bác dấu cả còn mạnh mẽ và quyết đoán hơn cả hổ.
Cho nên mới nói Tiểu Bảo Châu thật là rất giống cha mẹ.
Điền Chiêu Đệ không phải là người thông minh, mặc dù được trọng sinh để làm lại từ đầu, chỉ có thể thuyết minh cô nhiều chút lịch duyệt, nhưng mà lịch duyệt không phải là đầu óc thông minh, cho nên bác dâu cả sẽ làm như thế nào, cô thật đúng là không nghĩ tới.
Chẳng qua cô hôm nay lên núi nhặt củi khô, đều cố tình quan sát về phía nhà của bác dâu cả. Cô muốn biết rốt cuộc kẻ kia là ai.
Đời trước người thiếu chút nữa hại Bảo Châu rốt cuộc là ai được chứ?
Tối hôm qua cô ngủ không được nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sự kiện ở trong thành chưa chắc cùng quân trộm cướp đêm nay không có quan hệ, bằng không, như thế nào tiền bồi thường lại vừa lúc chính là 30 đồng tiền đâu. Mà chỉ có người trong đại đội của bọn họ biết lúc trước anh cả nhà họ Thích gửi 30 đồng tiền lại đây.
Vừa lúc là 30 khối!
Không nhiều không ít, thật sự quá trùng hợp.
Chiêu Đệ cảm thấy ông trời đã cho cô cơ hội được sống lại một lần, khẳng định sẽ không muốn cô trở thành một con sói mắt trắng. Những loại người chuyên hãm hại người khác cô sẽ không bỏ qua, còn những người đã giúp đỡ cô, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp bọn họ, hồi báo bọn họ.
1047 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo