Thích Ngọc Tú: “Cha mẹ tôi thấy tôi được danh hiệu cá nhân tiên tiến, cao hứng quá chừng, muốn lại đây chúc mừng tôi một chút. Nhưng ông xem, địa điểm nhà tôi thì chúc mừng làm sao được chứ? Vậy nên đã quyết định chúc mừng ở nhà chị gái tôi, cho nên tôi mang theo mấy đứa bé qua nhà chị gái tôi trước.

Đại đội trưởng: “Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta đi sớm một chút đi."

Chuyện nhỏ như vậy, hắn dĩ nhiên là không để ý rồi.

Trong thôn người đuổi xe lừa chính là lão Ngưu. Lão Ngưu đã làm phu xe được rất lâu rồi. Trong thôn có việc gì cần di chuyển đều tìm hắn. Lần này đi công xã, trừ bỏ đại đội trưởng, còn có những người khác. Xe của lão Ngưu đã đầy nhóc người. Mấy đứa trẻ đã lâu rồi không đi công xã, một đám tỏ ra vô cùng tò mò.

Lần gần đây nhất Tiểu Bảo Châu được lên công xã đó là thời điểm mùa xuân, đã qua gần một năm rồi, cô bé cũng quên mất công xã có bộ dáng gì.

Nhưng mà Tiểu Bảo Châu biết, khẳng định công xã tốt hơn nhiều, náo nhiệt hơn nhiều, phồn hoa hơn nhiều so với thôn của cô bé.

Mà Tiểu Bảo Nhạc, lần trước nó được lên công xã thì còn bé quá, càng mơ hồ không nhớ gì cả.

Tuy rằng người lớn đi cũng ít, nhưng họ đã quen con đường này, còn những đứa trẻ thì không. Mấy đứa trẻ nhìn đông nhìn tây, khiến cho mấy người lớn đều cười vui vẻ.

“Lâu vậy rồi không được ra khỏi cửa, có phải thấy rất vui không?"

“Lần này cả nhà tới nhà dì cả, chắc chắn có đồ ăn ngon?"

“Đêm nay nhà mấy đứa có trở về không?"

Mọi người nhàn rỗi không có việc gì cho nên tán gẫu, Thích Ngọc Tú nói: “Buổi tối không trở lại, tôi đang tính toán ở nhà chị gái tôi một đêm"

Cô mỉm cười nói: “Sáng mai lại trở về."

Lúc cô nói ra những lời này, thanh âm bình tĩnh lại bình tĩnh.

Vừa dứt lời, Thích Ngọc Tú liền nhìn chằm chằm mấy người trên xe lừa. Trong cái thôn nhỏ của cô, chẳng có điều gì là bí mật, chuyện tối nay cô không về nhà, chắc chắn sau chuyến đi này sẽ được lan rộng ra khắp thôn cho xem. Ánh mắt Thích Ngọc Tú lóe lóe, cô cúi đầu xuống cười nói: “Cũng không biết buổi tối trong nhà không ai có nguy hiểm gì không?” “Không có việc gì đâu?"

“Đại đội chúng ta rất có kỉ cương, không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.” Thích Ngọc Tú cười: “Nói thật, nhà tôi ở giữa sườn núi, ngày thường cũng chưa xảy ra chuyện gì.

Cũng đúng, tại nhà chúng tôi thì có cái gì đâu mà sợ mất chứ? Đáng giá nhất chỉ có hai con gà mái già thôi"

Cô nói câu này làm cho mọi người đều cười ha ha, gà mái già của nhà ai mà không là đồ quý giá chú.

Lúc này, thím Thúy Hoa nhìn về phía đại đội trưởng, mang theo tâm tư tìm hiểu hỏi: “Đại đội trưởng, sang năm chúng ta có được phép nuôi heo hay không?"

Cái chuyện nuôi heo này kỳ thật từ sớm đã có.

Tình huống như thế nào?

Chính là mỗi đại đội đều có danh ngạch dưỡng heo, một đại đội có khoảng mười mấy hai mươi danh ngạch. Những danh ngạch này bị phân xuống, mọi người có thể đi tới trại nuôi heo của đại đội mang heo con về nhà, heo con không cần tiền, chỉ là thức ăn nuôi dưỡng heo phải do chính mình bỏ ra.

Cứ như vậy, nhiệm vụ nuôi heo mỗi năm thống nhất giao cho lò sát sinh của công xã. Lò sát sinh là có yêu cầu cố định về cân lượng, nhiều hơn càng tốt. Ngươi có thể lựa chọn tiền, cũng có thể lựa chọn phiếu thịt, chuyện này tuỳ thuộc vào hoàn cảnh gia đình mỗi người. Nhưng mà nếu nuôi heo không đạt cân nặng thì sẽ phải đền tiền. Chuyện này đúng là một chuyện tốt với người dân. Nhưng mà một đại đội chỉ có từng ấy danh ngạch mà thôi, cạnh tranh sao lại không gắt gao cho được?

Lại thêm một điều nữa, nếu hộ gia đình nào làm heo bị chết, đại đội phải bồi thường thay cho xã viên, sau đó mới là xã viên kiếm công điểm để trả lại cho đại đội. Chính bởi điều này nên đại đội không phân chia công tác này xuống dưới.

Hơn nữa, cũng tại danh ngạch nuôi dưỡng heo này chính đại đội cũng không đủ dùng. Lại nói, nếu đem danh ngạch phân xuống, đại đội còn phải gánh vác một chút nguy hiểm. Tuy nói xã viên sẽ không đi đâu cả, nhưng đại đội phải là người ứng trước đền bù đúng không? Cho nên mặc dù biết đây là một chuyện tốt, các đại đội đều không thích triển khai, rất nhiều nơi thậm chí còn không thông báo một tiếng cho người dân.

Những người dân bình thường nếu không được thông báo thì làm sao mà biết được? Cho nên thực tế là rất nhiều người không biết đại đội mình còn có loại công tác này. Chỉ là có người không thích triển khai, nhưng vẫn có đại đội nguyện ý nỗ lực.

Tin tức truyền đến truyền đi, cũng dần dần truyền tới đây, cho nên đại đội bọn họ cũng biết được.

“Đại đội trưởng, sang năm đại đội chúng ta có nên triển khai không? Nhà của chúng ta có thể nuôi heo mà. Thím Thúy Hoa nhìn đại đội trưởng, lại hỏi một câu.

1046 chữ

0.11585 sec| 2393.016 kb