Thích Ngọc Tú nhìn bộ dáng này của cô bé, cười nói: “Sao vậy? Xem bộ dáng ngốc nghếch của con kia."

Tiểu Bảo Châu ai oán thở dài một tiếng, đúng là một biểu tình hiếm có trên mặt cô bé, ngay cả Tiểu Bảo Sơn ở một bên cũng bày ra bộ dáng đầy muộn phiền. Hai đứa trẻ đều gục đầu xuống.

Tiểu Bảo Châu không nhịn được, hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ lại cho cậu tới đây?"

Thích Ngọc Tú: “Con không thích bọn họ sao?"

Tiểu Bảo Châu bẻ ngón tay, lên tiếng quở trách: “Cậu sẽ nói chúng ta nói bậy, cậu ăn cơm còn đoạt thịt, cậu nhìn đến gì cũng muốn, cậu không hề hiền lành, cậu rất giống trộm, còn nữa cậu ghét bỏ con vì con là con gái......"

Tóm lại, cậu thiệt tình không phải một người cậu tốt.

Thậm chí nếu so sánh với bác cả thường hay gửi quà cho nhà bọn họ, cậu còn là một người xấu cơ.

Thích Ngọc Tú nhìn bộ dáng phiền muộn của hai đứa trẻ, cười nói: “Những người như vậy muốn gì cũng thể hiện cả ra bên ngoài, mẹ không sợ hắn.

Tiểu Bảo Châu dẩu miệng nhỏ.

Thích Ngọc Tú ôm lấy con gái, ôn nhu nói: “Tuy rằng cậu của con không phải người tốt, nhưng mẹ và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Mẹ hiểu tính cách của hắn, cũng biết cách đối phó với loại người như hắn"

Tiểu Bảo Châu: “Vậy được rồi"

Cô bé vuốt vuốt mái tóc vàng của mình, nói: “Con chỉ là trẻ con, con không hiểu"

Thích Ngọc Tú dừng mắt trên bàn tay cô bé, nói: “Trách không được có người theo dõi nhà chúng ta, con nhìn xem, tay của con còn có ngấn rồi đây này Tiểu Bảo Châu: “...” Thích Ngọc Tú cười nói: “Bảo Sơn, đưa mẹ nhìn tay của con xem Tiểu Bảo Sơn đưa tay mình ra cho mẹ xem, Thích Ngọc Tú vừa thấy, phụt một tiếng cười, nói: “Con xem, tay con cũng có đầy ngấn rồi"

Thích Ngọc Tú đang nói chuyện với hai đứa, thì từ buồng trong, có một cái đầu nhỏ ló ra, thấy mẹ nó đang nhìn, nó vội vàng chạy ra, nói: “Xem con xem con nữa.

Nó đưa cho mẹ xem bàn tay nhỏ nhắn của mình. Thằng bé này còn lợi hại hơn cả anh trai chị gái của nó.

Thích Ngọc Tú xoa đầu đứa trẻ, nói: “Ngoan!"

Cô đem bánh rán hành mang ra, nói: “Được rồi, chuyện này mẹ đã biết rõ ràng. Chúng ta ăn cơm.

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ làm bánh rán hành, ăn ngon đệ nhất thiên hạ"

Thích Ngọc Tú đắc ý: “Dĩ nhiên rồi, hơn nữa cũng tại nhà người ta không có để ăn đó. Con có thấy nhà ai được ăn nhiều lương thực tinh như vậy không"

Kể cả những nhà ngoài thành phố cũng không được ăn toàn lương thực tinh như vậy đâu.

Càng đừng nói tới bột mì và mì phú cường trắng nõn như thế này.

Thích Ngọc Tú: “Nếu các con đã thích ăn thì ăn nhiều một chút.

Cô đánh giá ba đứa nhỏ, thiệt tình cảm khái, mấy đứa này đúng là lớn lên không tốt, đều là ăn không đủ, ăn không ngon. Nếu được ăn ngon một chút sẽ khác ngay. Không nói đến những thứ khác, Tiểu Bảo Châu nhà bọn họ vốn dĩ là một con bé có mái tóc khô vàng, hiện tại cuộc sống thoải mái hơn, đến tóc của con bé cũng thay đổi một chút.

Càng đừng nói tới Tiểu Bảo Nhạc, từ mùa thu thằng bé đã bắt đầu được ăn ngon, dinh dưỡng càng đầy đủ, vậy nên mấy tháng rồi không hề sinh bệnh.

Cô nhìn trẻ nhỏ mồm to ăn cơm, tâm tư có chút đi lang thang. Đừng nhìn vào lời nói tin chắc như đinh đóng cột của cô, dù trên thực tế cô đã có kế hoạch, có dự tính của mình rồi, nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng. Chủ yếu là, cô vẫn chưa hiểu được rốt cuộc người khác vì sao theo dõi nhà cô.

Bởi vì những bộ quần áo mới?

Hay bởi vì đồ ăn?

Hoặc là cả hai lý do trên?

Hay bởi vì... lúc trước cô đi chợ đen bán đồ vật bị lộ?

Thích Ngọc Tú sợ nhất chính là cái này, nếu đơn thuần bởi vì bọn họ ăn mặc đẹp, cô sẽ không sợ hãi. Nếu bởi vì thức ăn, sẽ phiền toái không ít. Còn chuyện chợ đen...... Đó mới chính là vấn đề đáng lo ngại.

Kỳ thật cô cảm thấy lý do thứ ba ít có khả năng xảy ra hơn. Bởi vì lâu lắm rồi cô không cải trang đi chợ đen.

Chỉ là suy đoán vẫn không phải sự thật, cho tới khi chuyện được làm rõ, lo lắng trong lòng không thể nào vơi đi được.

“Mẹ, ăn đi"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Mẹ biết, mẹ ăn được nhiều nhất nhà mà con không phải lo"

Ngày hôm sau, Thích Ngọc Tú cho mấy đứa nhỏ mặc áo lông vũ.

Kỳ thật bọn họ đều có thói quen mặc áo bông, áo lông vũ còn chưa nghe qua bao giờ, nhưng mà Bảo Sơn cùng Bảo Châu đều nói áo lông vũ tốt nhất, lại ấm áp và thoải mái, Thích Ngọc Tú tin tưởng hai đứa nhỏ. Cũng yên lặng mua cho Tiểu Bảo Nhạc một cái. Quả nhiên, ba đứa trẻ ra cửa cũng không đứa nào kêu lạnh.

Thích Ngọc Tú lại đội mũ nhỏ lên cho chúng, nói: “Đi thôi, cùng nhau ra cửa.

Bọn họ khóa kỹ cửa rồi cùng nhau xuống núi, đại đội trưởng đã chờ ở đại đội bộ, mắt thấy cô còn mang trẻ nhỏ theo, ông ấy vô cùng kinh ngạc: “Cô muốn làm gì mà mang theo chúng vậy?"

1010 chữ

0.10635 sec| 2396.547 kb