Lúc này, Thích Ngọc Tú vội vàng vào nhà, rất nhanh mở khóa lấy từ điển Tân Hoa ra, bắt đầu tra cứu những chữ mà cô không biết.
Lỗ mãng.
Chọc phiền toái.
Mấy đứa trẻ cũng đi theo vào buồng trong, sốt ruột vô cùng.
“Mẹ, làm sao vậy?” Tiểu Bảo Châu vội vàng hỏi.
Thích Ngọc Tú: “Nội dung trên tờ giấy này..."
Tầm mắt của cô dừng trên người Tiểu Bảo Nhạc, nói: “Hai đứa các con lại đây, mẹ nói cho nghe.
Bảo Nhạc:
Cậu nắm đôi bàn tay nhỏ của mình, nói: “Con cũng muốn biết.
Thích Ngọc Tú: “Con chờ ngoài đó đi!"
Giọng của cô nghiêm túc hơn vài phần, Tiểu Bảo Nhạc lập tức ngoan ngoãn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó, nhưng thân ảnh bé xíu ấy vẫn dán ở trên cửa, nghe lén động tĩnh bên ngoài.
Kỳ thật, Bảo Sơn cùng Bảo Châu cũng chỉ là hai đứa nhỏ.
Nhưng từ khi chồng của cô đi rồi, Thích Ngọc Tú lại không phải người quyết đoán, cô thường hay kể lể những chuyện mình gặp được với hai đứa con lớn.
Hơn nữa hai đứa nhỏ nhà cô lại hiểu chuyện hơn nhiều so với con cái nhà người ta, Thích Ngọc Tú tự nhiên nói thẳng: “Có người theo dõi nhà chúng ta.
Tiểu Bảo Sơn Tiểu Bảo Châu: “Cái gì!"
Thích Ngọc Tú đưa ra tờ giấy: “Vợ Điền Đại, ngày mai đi công xã, chớ lỗ mãng xen vào việc người khác, sẽ chọc phiền toái. Có người theo dõi nhà ngươi, chờ khi ngươi không có nhà, bọn họ sẽ ra tay. Nếu ngày mai ngươi bị nhốt ở công xã, như vậy buổi tối sẽ xảy ra chuyện, vạn sự phải cẩn thận. Ký tên: một người cảm kích lòng tốt."
Tiểu Bảo Châu: “Mẹ ơi"
Tiểu Bảo Sơn nhíu mày: “Sẽ là ai"
Là ai theo dõi nhà bọn họ chứ?
Lại là ai lén nói cho nhà bọn họ biết.
Ba mẹ con đều thực nghiêm túc, Tiểu Bảo Châu nói: “Mẹ, làm sao bây giờ?"
Thích Ngọc Tú: “Theo như nội dung trên này, ngày mai khi mẹ đi công xã sẽ có phiền toái.
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Vậy không đi nữa.
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Chuyện đi hay không đi chúng ta sẽ bàn bạc sau. Lại nói, không sợ bị trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương, lần này bọn chúng không vào nhà mình trộm được, lần sau chưa chắc sẽ không..."
Cô xoa huyệt thái dương, trong lòng cô đang tự trách bản thân mình quá chủ quan rồi? Tại sao cô lại cho bọn trẻ mặc nhiều quần áo mới như vậy chứ? Làm như vậy không phải để cho người khác đỏ mắt hay sao? Mà vị trí nhà cô lại là giữa sườn núi, căn bản không phải địa phương đặc biệt an toàn. Nếu thật sự có người tới, muốn gọi người khác tới cứu cũng không được, càng đừng nói tới chuyện an toàn.
Thích Ngọc Tú càng nghĩ càng sợ, nếu ngày mai cô đi công xã chọc phiền toái, sau đó không về được, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ nhỏ...... Nghĩ đến đây, quả thực không rét mà run.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Bảo Châu nhíu lông mày.
Tiểu Bảo Sơn cũng vậy, cậu phồng hai má, nói: “Nếu con lớn hơn một chút nữa... Nếu con lớn hơn một chút nữa, nhà chúng ta sẽ không sợ người xấu"
Thích Ngọc Tú nhìn bộ dáng lo lắng của hai đứa trẻ, nói: “Có lẽ, có lẽ cái tờ giấy này chỉ hù dọa chúng ta mà thôi. Nếu mẹ bị người ta doạ, ngày mai không đi, như vậy đại đội trưởng sẽ mất mặt ở công xã, sang năm ông ấy sẽ làm khó dễ mẹ...... Cũng có thể là lý do này Thích Ngọc Tú cũng không hoàn toàn tin tưởng vào tờ giấy này.
“Nhưng nếu thật thì sao?"
Hai đứa bé vẫn rất lo lắng, Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn hai củ cải nhỏ, đứa trẻ nhà người khác đâu có cần lo lắng những điều như thế này đâu, là cô làm mẹ không tốt.
Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ, rất nhanh đã làm ra phán đoán: “Ngày mai mấy đứa các con cùng đi công xã với mẹ"
Tiểu Bảo Châu: “Nếu như vậy không phải nhà mình sẽ không có ai ư?"
Tiểu Bảo Sơn càng lo lắng: “Nhà của chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon Thích Ngọc Tú: “Không ai dám ban ngày ban mặt mà chuồn vào trong nhà cạy khóa, nếu chúng dám, cũng chỉ dám làm buổi tối. Nhưng mẹ không yên tâm để ba đứa ở nhà một mình. Ở trong lòng mẹ, những cái đồ ăn thức uống đó chỉ là vật ngoài thân, các con mới là quan trọng nhất. Lại nói, mẹ đang suy nghĩ, nếu người nọ đã biết nếu buổi tối mẹ không trở về sẽ xảy ra chuyện, mẹ cảm thấy có thể tin họ một lần xem sao. Hơn nữa, nếu chúng ta tin cũng không tổn thất cái gì"
Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Sơn: “Vậy?"
Thích Ngọc Tú: “Yên tâm, mẹ có kế hoạch.
Cô cân nhắc một chút, cảm thấy cô nhất quyết phải mang theo ba đứa con đi. Cho dù chuyện này là thật hay không, cô cũng không thể mạo hiểm được! Với lại, có tin tức này cũng cho cô một định hướng.
Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Sơn: “Hiên ngang xông tới được không mẹ?"
Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa tưởng mấy đứa là người lớn sao?"
Biểu tình trên mặt Tiểu Bảo Châu lập tức trở nên khó đoán.
Thích Ngọc Tú: “Con tưởng con là cậu của con sao?"
Khuôn mặt bánh bao của Tiểu Bảo Châu càng nhăn nhó gắt gao, nhìn như chúng muốn dồn cả vào nhau vậy.
1021 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo