Nhắc mãi một hồi, vợ Điền Tam lại nói: “Nếu có cái gì, con nhớ phải lén lút mang về đây, đừng có làm như lần trước. Mẹ là thai phụ mà một quả trứng gà cũng không có. Thế mà con lại ăn tới mấy quả, con đúng là đứa bé không hiểu chuyện.

Vợ Điền Tam lại càm ràm mãi không ngừng, trong khi đó Chiêu Đệ thuận lợi ra cửa.

Phán Đệ ở một bên nhìn thấy, con bé cũng rón ra rón rén đi theo.

Con bé cảm thấy gần đây chị nó không đúng lắm, cho nên nó phải đi theo, nếu có chuyện tốt gì cũng không thể mất phần của nó được. Lần trước có trứng gà, mấy đứa trong nhà đều được ăn, chỉ duy nhất một mình con bé là không được, nó vẫn còn giận chị nó về chuyện đó lắm.

Nhưng mà Phán Đệ cũng hiểu được, con bé không thể đắc tội chị cả, trong nhà này người có thể dựa dẫm vào chỉ có Chiêu Đệ.

Trong nhà này, người Phán Đệ hận nhất không phải là chị cả, nhưng mà con bé lại thích sử dụng thủ đoạn với chị cả nhất.

Bởi vì người khác sẽ không cho con bé giở trò. Chỉ có chị cả nhường con bé. Chính vì ngày xưa luôn vậy, thế mà gần đây chị cả không nhường con bé nữa.

Điều này làm cho Phán Đệ rất bất mãn.

Phán Đệ lặng lẽ đi theo phía sau Chiêu Đệ. Lúc đầu, Chiêu Đệ không phát hiện ra con bé, nhưng mà rốt cuộc Chiêu Đệ cũng không phải một đứa trẻ, rất nhanh cô đã phát hiện ra cái đuôi ở đằng sau.

Cô cười lạnh một tiếng. Khi đi qua đường nhỏ trong thôn, cô vòng qua một nhà nuôi chó trong thôn, nhặt một cục đá, trực tiếp ném đi vào: “Gâu gâu gâu......"

“Ai ở bên ngoài!"

Chiêu Đệ lập tức chạy đi, mà Phán Đệ theo ở phía sau bị người bắt được: “Mày làm gì đây? Mày còn nhỏ như thế mà dám ném cục đá vào nhà tao..."

Phán Đệ: “Cháu không...... Là chị gái của cháu!"

“Cái gì chị gái của mày? Tao chỉ thấy mày, căn bản không nhìn thấy chị gái mày. Mày là một con nhóc dối trá! Đi, mày đi với tao. Tao muốn hỏi nhà họ Điền một chút, rốt cuộc muốn làm gì!"

Hắn nhéo Phán Đệ, kéo con bé đi về hướng nhà họ Điền.

Mà Chiêu Đệ đang ở đâu?

Chiêu Đệ cắt được cái đuôi Phán Đệ, cô lại rất nhanh đi lên đỉnh núi, hiện tại cô đã không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp nông cạn nhất, đó là ném một tờ giấy. Cô căn bản không có giấy bút, nhà họ Điền căn bản không có vật như vậy, cũng may mấy ngày nay cô đã suy xét, tính toán rất lâu rồi, cho nên cô đã lén lút xé một trang giấy ở chỗ giáo viên Chu.

Người trong thôn không ai có thể nghĩ đến cô biết viết chữ, cho nên sau khi mấy người bác dâu cả đọc được, chắc chắn sẽ không nghi ngờ cô.

Cho dù mấy ngày này cô biểu hiện rất kỳ quái, bọn họ cũng sẽ không liên tưởng đến cô. Ngày mai Thích Ngọc Tú phải đi công xã, tuy rằng cô đã quen thuộc với nội dung của bài phát biểu cảm nghĩ tới tám chín phần mười rồi, nhưng mà càng gần tới ngày này cô lại càng khẩn trương. Lúc cô làm cơm chiều cũng đang lẩm bẩm. Hai đứa trẻ Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu mấy ngày nay đều nghe mẹ chúng không ngừng nhắc mãi, cũng gần như thuộc lòng rồi.

Mắt thấy mẹ vẫn chưa thuộc hẳn, Tiểu Bảo Châu ở một bên nhỏ giọng nhắc bài.

Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Đừng cắt ngang lời mẹ"

Tiểu Bảo Châu: “Vâng"

Mẹ thẹn quá thành giận.

Thích Ngọc Tú cắt hành thái bánh, nói: “Tôi nhớ kỹ chính sách, khắc sâu nhớ rõ lao động hẳn là không sợ khổ không sợ mệt......"

Phanh!

Tiểu Bảo Châu lập tức ngẩng đầu: “Mẹ, có tiếng động gì đó.

Thích Ngọc Tú ý bảo trẻ nhỏ không cần đi ra ngoài, chính mình vội vàng ra cửa, lại là một cái cục đá ném vào sân, Thích Ngọc Tú: “Ai nhỉ? Tại sao lại thiếu đạo đức như vậy! Ném cục đá vào trong sân nhà người ta mà không sợ ném trúng trẻ nhỏ hay sao?"

Cô kéo cửa rào tre ra, bên ngoài lúc này đã không có người, Thích Ngọc Tú ngó trái ngó phải xác thật không có một ai.

Nếu là Tiểu Bảo Sơn đi ra ngoài, chắc hẳn nó có thể nghe được thanh âm chạy bộ, tuy rằng thực nhẹ, nhưng vẫn có thể nghe được.

Đáng tiếc người ra cửa lại là Thích Ngọc Tú. Lỗ tai của cô không tốt lắm, tự nhiên sẽ không nghe được thanh âm rất nhỏ này.

Thích Ngọc Tú cũng không muốn đuổi theo, cô không thấy người, đang muốn xoay người tiến vào, lại nhìn thấy một trang giấy kẹp ở cửa rào tre, Thích Ngọc Tú sửng sốt, lấy ra sau đó mang vào nhà.

“Mẹ, là ai vậy?"

Tiểu Bảo Sơn vội vàng đứng lên.

Ba đứa trẻ bọn chúng đều ngồi trên băng ghế nhỏ xem bánh nướng áp chảo.

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không biết"

Cô đưa lại gần ánh nến mở tờ giấy ra, chữ trên mặt giấy thực tinh tế, những chữ được viết trên này so với chữ của cô và anh cả cô thì tốt hơn nhiều lắm, hoàn toàn không có sai chữ nào.

Chỉ là nội dung mặt trên lại làm Thích Ngọc Tú chấn động, đến nỗi làn da đen do dãi nắng dầm mưa của cô cũng tái nhợt đi vài phần.

1017 chữ

0.10308 sec| 2396.594 kb