Tiểu Bảo Châu mở to mắt, cô bé nghiêm túc nhìn chị Chiêu Đệ ở trước mắt, cô bé càng thêm cảm thấy anh trai nói không có sai. Chị Chiêu Đệ sau khi bị thương, cùng với chị Chiêu Đệ trước khi bị thương quả thực giống như hai người khác nhau vậy.
Trước kia chị ấy không phải thế này, hơn nữa trước kia chị ấy cũng không chủ động tới tìm cô bé nói chuyện.
Tiểu Bảo Châu lại gãi gãi đầu, nói: “Chị Chiêu Đệ, em cảm thấy chị đã trưởng thành hơn rồi.
Chiêu Đệ cười: “Bảo Châu, em cũng biết nói những thành ngữ đó sao?"
Bảo Châu nhếch cằm lên, kiêu ngạo nói: “Mỗi ngày em đều rất chăm chỉ học tập"
Chiêu Đệ chân thành nói: “Em rất tuyệt.
Cô cảm thấy rất vui vì mình đã thuận lợi tiếp cận được hai người Bảo Châu, lại hỏi: “Về sau chị có thể tới tìm hai đứa cùng nhau nhặt củi khô không?"
Tiểu Bảo Châu lắc đầu, cô bé nói: “Không được đâu"
Cô bé nói: “Hiện tại trời lạnh, chúng em không được ra ngoài nhặt củi khô, nếu đồng ý với chị sẽ chậm trễ chuyện của chị đấy.
Chiêu Đệ kinh ngạc: “Hai đứa không ra ngoài sao?"
Tiểu Bảo Châu: “Đúng vậy, nhà chúng em mùa thu đã nhặt được không ít, mẹ em nói chỗ củi đó còn có thể dùng thật lâu. Hơn nữa, nhặt củi khô vốn là việc mẹ em hay làm. Mẹ em nói người lớn làm việc của người lớn, trẻ nhỏ làm việc của trẻ nhỏ.
Lúc này Chiêu Đệ thiệt tình cảm khái, trẻ con thì vẫn là trẻ con, những câu như thế này nếu cô bé nói trước mặt một đứa trẻ, chắc chắn đứa trẻ ấy sẽ cho rằng nó đang khoe khoang.
Chẳng qua Chiêu Đệ thực sự không phải trẻ con, cô gật đầu: “Được rồi, vậy chờ đầu xuân chúng ta cùng nhau đào đồ ăn"
Tiểu Bảo Châu: “Vâng"
Ba đứa trẻ tạm biệt nhau, Tiểu Bảo Châu nói: “Không nghĩ tới chị Chiêu Đệ cũng muốn được đọc sách"
Bảo Sơn: “Ai không muốn đọc sách chứ, không có đứa trẻ không muốn đọc sách. Chẳng qua anh cảm thấy ông bà đang lừa chị ấy"
Bảo Châu trợn to mắt, nói: “Đúng vậy đó, em cũng nghĩ như vậy"
Bọn họ đều cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Ngay cả bỏ tiền ra cho chị ấy xem bệnh bọn họ còn không muốn, làm sao có thể sẽ bỏ tiền ra cho chị ấy đi học chứ?
Nếu người đi học là Điền Cẩu Tử, thì may ra còn có khả năng.
Bảo Châu cảm thấy cô bé chỉ liếc mắt là nhìn rõ bản chất của người nhà bọn họ, tuy rằng là thân thích của nhà mình, nhưng nhà bọn họ đã biết tỏng nhà họ Điền kia là người như thế nào rồi. Chẳng qua hai đứa trẻ cũng không đặt chuyện của Chiêu Đệ ở trong lòng, mỗi ngày bọn họ còn có rất nhiều sự tình để làm đấy. Chỉ là bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra, Chiêu Đệ càng ngày càng kỳ quái. Không kể đến những ngày bão tuyết trên núi, chỉ cần bọn họ muốn xuống núi đi lớp xoá nạn mù chữ, thì sẽ phát hiện ra, cơ hồ mấy ngày hôm nay, ngày nào họ cũng gặp được Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cũng không nói cái gì, nhưng mà mỗi ngày đều chào hỏi bọn họ.
Tiểu Bảo Châu buồn bực lẩm bẩm: “Chị ấy có biết là chị ấy càng ngày càng trở nên kỳ quái không nhỉ?"
Nói như vậy, Thích Ngọc Tú đều gật đầu bảo đúng rồi.
Mà Chiêu Đệ cũng sốt ruột, chân chính sốt ruột, bởi vì thời gian còn quá ngắn, ngày mai là ngày bác dâu cả đi công xã lãnh thưởng rồi. Nhưng Chiêu Đệ vẫn không nghĩ được biện pháp cảnh báo cho bọn họ.
Cô có thể nói thẳng, nhưng mà người khác sẽ tin hay không đây?
Hơn nữa mặc kệ người ta có tin hay không, khi chuyện đó xảy ra, nhất định bọn họ đều sẽ liên tưởng đến cô.
Cô là làm sao mà biết được, cô sẽ bị người ta nhận định là đồng lõa, hay bị coi trở thành thần côn?
Trong lòng Chiêu Đệ cực kỳ thấp thỏm. Thời điểm cô ở nhà cũng lo lắng sốt ruột, cả người đều không có tinh thần.
Vợ Điền Tam gần đây có thai trong người, những việc trong nhà đều giao cả cho mấy đứa con, Chiêu Đệ là chị cả của tam phòng, việc tự nhiên càng nhiều.
Cô bận rộn trong ngoài, cho nên khuôn mặt lúc nào cũng khổ sở.
Vợ Điền Tam nhìn cô như vậy không cao hứng, nói: “Con nhìn con xem, cả ngày đều trưng ra cái khuôn mặt thiểu não như thế này. Con là cho ai xem đấy? Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con có bộ mặt đưa đám như thế này cơ chứ? Con nhìn Nữu Tử nhà người ta kia kìa, sáng sủa chưa? Nhìn lại con xem, cái bản mặt chỉ làm người khác tức giận.
Chiêu Đệ ăn mắng cũng không cãi lại, cô dọn dẹp xong giường đất, xoay người muốn ra cửa, vợ Điền Tam vội vàng hỏi: “Con lại đi đâu nữa? Trời đã tối rồi, đi ra ngoài là tìm đường chết đó. Chiêu Đệ: “Con ở trên núi đặt một cái bẫy, muốn đi xem có đồ vật hay không"
Cô vừa nói, đôi mắt của vợ Điền Tam nháy mắt sáng lên. Vội vàng nói: “Con đặt bẫy á?"
“Con xem người khác làm nên bắt chước theo, cũng không biết được chưa.
Vợ Điền Tam vừa rồi còn rất hưng phấn, nhưng mà nghe thấy lời nói này lại không cao hứng, nói: “Không biết được chưa thì lãng phí thời gian kia làm gì? Hiện tại mẹ có thai trong người, đang cần phải giữ ấm, con nên nhặt nhiều cỏ hơn về đây. Mẹ ấm thì em của con cũng ấm nữa. Con làm cái bẫy vớ vẩn đó có thể thu được thứ gì chứ?"
1021 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo