Trước lời cầu xin của Tiểu Bảo Châu, Bảo Sơn định mặc kệ. Cậu không hề dao động chút nào, bởi vì cậu hiểu rất rõ tính cách của cô bé: “Em là đứa bé hay lật lọng, còn đổi trắng thay đen. Bây giờ em phải hát cho anh nghe một bài, nếu không anh đi tìm Tiểu Bảo Nhạc chơi luôn.
Bảo Châu trợn to mắt: “Sao anh ra yêu cầu khó vậy?"
Bảo Sơn: “Có hát hay không?"
Tiểu Bảo Châu: “Có có... Người mẹ nhỏ đi hái nấm nha Chiêu Đệ vò đầu: “...
“Trẻ con thật khó hiểu!
Chiêu Đệ kỳ thật còn chưa nghĩ tới cô sẽ nói cho mấy đứa Tiểu Bảo Châu biết những chuyện này.
Nhưng cô nghĩ mình nên chữa trị tốt quan hệ với em họ, bằng không mặc kệ cô nói cái gì, em họ cũng chưa chắc đã nghe.
Chỉ là cô thật không nghĩ tới, cô em họ giỏi giang thông minh trong ấn tượng của mình khi còn nhỏ cũng là một con khỉ núi tinh nghịch như thế này. Không chỉ có cô bé, ngay cả Tiểu Bảo Sơn cũng hoạt bát như con khỉ nhỏ, khiến cho Chiêu Đệ khó có thể tưởng tượng nổi.
Ai có thể nghĩ đến, khi bọn họ còn nhỏ cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác đâu.
Chiêu Đệ cười cười, đột nhiên nghĩ tới chính mình, rốt cuộc cô cũng không phải một đứa trẻ, cho nên không thể lý giải niềm vui của những đứa trẻ.
Mà hai người này, khi họ còn là những đứa trẻ, không chỉ thông minh lại có thêm một chút ngây thơ cùng khả ái, hơn nữa, cũng nghịch ngợm và hoạt bát hệt như những đứa trẻ bình thường khác.
Cổ thì không như vậy.
Chiêu Đệ nhìn Bảo Sơn cùng Bảo Châu ríu rít như hai con chim sẻ nhỏ, cô lại nghĩ: trước kia em họ của cô là người như vậy sao?
Hai đứa trẻ Bảo Sơn cùng Bảo Châu chạy tới chạy lui, lúc này cũng thấy được Chiêu Đệ, Bảo Châu nghiêng nghiêng đầu, cô bé vô cùng kinh ngạc.
Cũng giống như hai đứa bọn chúng, những đứa nhỏ nhà họ Điền đều cùng nhau hoạt động. Nhưng mà hôm nay thì không phải, chỉ có một mình Chiêu Đệ mà thôi.
Bảo Châu nghĩ nghĩ, chủ động chào hỏi: “Chị Chiêu Đệ, chị cũng lên núi hả?"
Chiêu Đệ gật đầu, nói: “Chị lên núi nhặt cỏ, các em làm gì vậy?"
Tiểu Bảo Châu cười tủm tỉm: “Chúng em ra ngoài chơi"
Bảo Sơn đứng ở bên người Bảo Châu không nói lời nào, thời điểm có Bảo Châu, Bảo Sơn vẫn luôn trầm mặc nhiều hơn mở miệng. Cậu nắm tay em gái, nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ, tỏ rõ vẻ xa cách cùng đề phòng.
Nếu Chiêu Đệ thật sự là một đứa trẻ, chắc chắn cô không cảm giác được. Nhưng hiện tại cô không phải, cho nên cô thực sự đã cảm nhận được sự phòng bị của Bảo Sơn đối với cô. Không thể không nói, tuy rằng bọn họ đều là đứa nhỏ, nhưng lại là đứa nhỏ thông minh.
Chiêu Đệ nhẹ giọng hỏi: “Hai đứa chơi cái gì vậy? Thêm chị vào được không?"
“Được"
“Không được"
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn lại đưa ra hai đáp án không giống nhau, Tiểu Bảo Châu nghiêng mắt nhìn về phía Bảo Sơn, nói: “Anh?"
Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc: “Chúng ta không thân.
Một câu chúng ta không thân, thật là giải thích rành mạch.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo Châu nở nụ cười, cô bé ngọt ngào nói: “Chị Chiêu Đệ, chúng em không phải không muốn chơi cùng chị, mà là hai đứa em phải về nhà chuẩn bị ăn cơm. Buổi chiều chúng em còn muốn đi lớp xoá nạn mù chữ..."
Nhắc tới nơi này, bím tóc của cô bé khẽ lắc lư, đôi mắt to đen bóng chớp chớp, nói: “Chị Chiêu Đệ, chị không trở về nhà nghỉ ngơi một chút, sau đó buổi chiều đi lớp xoá nạn mù chữ sao?"
Chiêu Đệ: “Chị không đi lớp xoá nạn mù chữ.
Tiểu Bảo Châu: “Ồ! !!"
Cô bé kinh ngạc nhìn Chiêu Đệ, nói: “Vì sao vậy?” Chiêu Đệ: “Chị không muốn đi, chị đã đáp ứng với ông bà rồi, chị sẽ lên núi nhặt củi khô, những người khác trong nhà đều đi lớp xoá nạn mù chữ, còn chị mỗi ngày đều lên núi nhặt củi khô, nói như vậy làm trao đổi, sang năm ông bà sẽ cho chị đi học.
Đây là cô đã thoả thuận cùng người trong nhà, kỳ thật Chiêu Đệ cũng biết người trong nhà không tin được, hiện tại bọn họ nói vậy để lừa gạt cô làm việc cho họ, làm bộ đồng ý với cô, nhưng trên thực tế chuyện này để tới sang năm lại có cách nói khác.
Chẳng qua Chiêu Đệ đã nghĩ tới điều này rồi, cho dù họ chỉ đáp ứng cho có, nhưng cô sẽ bắt họ thực hiện lời hứa của mình bằng được.
Cô nhất định phải đi học.
Cô có thể không đi lớp xoá nạn mù chữ, bởi vì những tri thức ở lớp xoá nạn mù chữ cô đã biết cả rồi.
Nhưng mà Chiêu Đệ chưa bao giờ được chân chính đi học, cho dù không có lời đáp ứng của ông bà, cô cũng sẽ tìm mọi cách để được đi học, như vậy cuộc sống về sau mới không khổ sở.
“Chỉ là...” Tiểu Bảo Châu gãi gãi đầu: “Đáp ứng rồi không thể đổi ý sao?” Ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi cũng cảm thấy không tin được lời hứa hẹn của ông bà. Chiêu Đệ trấn định: “Cho dù tính không được cũng phải được. Chị sẽ cố tranh thủ cho chính mình.
1072 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo