Con nhím nhỏ giật giật vài cái, sau đó lăn đi mất.
Tiểu Bảo Châu: “Này..."
Cô bé sốt ruột: “Cầu gai nhi, cẩn thận một chút nha.
Cầu gai nhi lăn đến một chỗ liền ngừng lại, Tiểu Bảo Châu: “Mi làm gì vậy?"
Cô bé cùng con nhím nhỏ đối thoại, nhưng mà con nhím nhỏ căn bản không biết nói.
Bảo Sơn nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại màu hồng phấn của em gái, nói: “Nó không đáp lại em được đâu, anh nghĩ rằng nó ra ngoài tìm thức ăn"
Cậu nghiêm túc nói tiếp: “Cầu gai nhi cũng sợ đói bụng"
Suy nghĩ một lát, Tiểu Bảo Châu gật đầu, anh nói không sai chút nào.
Cô bé mềm mại nói: “Anh nói đúng lắm"
Chỉ là Tiểu Bảo Châu nói chuyện dịu dàng như vậy chỉ là giả bộ một chút thôi.
Tuy rằng Điền Bảo Châu là một cô bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhưng đồng thời cũng là một cô bé sẵn sàng leo lên nóc nhà lật ngói, rất có tư thái của một anh hùng. Tính cách của cô bé thực chất rất hoạt bát, thậm chí còn có phần to gan.
Nhưng hôm nay thì không, cô bé làm nũng: “Anh, em muốn đi bên kia nhìn một cái.
Cô bé đưa tay chỉ hướng về phía sơn động bên kia, mắt to sáng lấp lánh: “Đã lâu không có đi, không biết bên kia biến thành cái dạng gì.
Tuy rằng cô bé biết không thể nào gặp được chị gái Khương Việt, nhưng mà Tiểu Bảo Châu vẫn rất muốn qua đó đi bộ. Cô bé làm nũng lôi kéo tay áo Tiểu Bảo Sơn, nói: “Anh, đi nhé.
Bảo Sơn kiên định cự tuyệt em gái mê hoặc, cậu nói: “Không nên đi, chúng ta còn không nói cho mẹ biết. Hiện tại thời tiết không tốt, nếu chúng ta đi qua rồi gặp phải chuyện gì đó không an toàn, mẹ cũng không tìm chúng ta được.
Không có Bảo Châu, ai cũng không qua được.
Tiểu Bảo Châu chu miệng nhỏ, có một chút phiền muộn. Chẳng qua cô bé cũng không phải một bạn nhỏ cố chấp, cô bé cũng biết nghe lời anh mình.
Bảo Sơn đã nói như vậy, cô bé đành phải thở dài một hơi, dựa vào trên vai Bảo Sơn, phiền muộn cảm khái: “Vậy được rồi, nghe theo anh đấy"
Bảo Sơn xoa đầu Bảo Châu, cậu bé rất người lớn nói với Bảo Châu: “Bảo Châu ngoan nhất.
Tiểu Bảo Châu làm nũng phản bác: Anh coi em là trẻ con phải không? Em không phải trẻ con đâu"
Bảo Sơn nhấp khóe miệng cười, nói: “Đúng rồi, em là trẻ lớn.
Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: “Em chính là một đứa trẻ lớn, em cũng rất hiểu chuyện Bảo Sơn vỗ vỗ khuôn mặt Bảo Châu, nói: “Vậy bạn trẻ lớn ơi, chúng ta đi."
Tiểu Bảo Châu mềm mại nói: “Anh cũng là một đứa trẻ, nhưng mà thích giả trang làm người lớn lắm cơ."
Bảo Sơn cũng kiêu ngạo ưỡn ngực y hệt em gái mình, nói: “Anh dĩ nhiên là lớn rồi, anh lớn hơn Tiểu Bảo Châu, anh là nam tử hán."
Tiểu Bảo Châu: “Ha ha ha"
Bảo Sơn liếc cô bé, chống nạnh: “Em dám cười chê anh sao?"
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Bảo Châu đảo lia lịa, nhưng mà khoé mắt lại cong cong, khóe miệng cũng cao cao, không chịu thừa nhận: “Không có đâu.
Cái câu này không thuyết phục chút nào.
Tiểu Bảo Sơn nhìn chăm chú vào em gái, đột nhiên, cậu duỗi tay nói: “Xem công phu cù lét của anh đây.
Tiểu Bảo Châu: “A! Anh, tha mạng cho em đi.
Hai người ngươi truy ta đuổi, cứ như vậy chạy lên.
Đương nhiên hai đứa nhỏ cũng chưa phát hiện là con nhím nhỏ đuổi kịp bọn họ, cứ lẽo đẽo theo phía sau không xa không gần......
Tiểu Bảo Châu bị Bảo Sơn bắt được, sau đó cô bé chắp tay trước ngực, làm ra bộ dáng vô cùng đáng thương, chọc người yêu mến, cô mềm mại mở miệng: “Anh, em không chê cười anh mà, em thật sự không chê cười anh"
Tiểu Bảo Sơn không dao động chút nào, cậu nói: “Trước tiên em hạ khoé miệng cong cong kia xuống rồi chúng ta lại nói chuyện sau"
Tiểu Bảo Châu thử hạ xuống, nhưng vẫn nhịn không được lại buồn cười, cô bé vẫy vẫy tay, đi lên phía trước, đánh vào trên người Tiểu Bảo Sơn, ngay sau đó lại chạy ra.
Tiểu Bảo Sơn: “Em hay lắm, có giỏi thì đừng chạy!"
Bảo Châu: “Không chạy mới là đồ đầu đất!"
Ngay lúc ấy Chiêu Đệ cũng gặp được hai anh em Bảo Châu, cô vốn tới đây để tìm bọn họ, bây giờ đã gặp được nhưng mà lại được tiếp đón bằng một cái đánh là sao chứ? Ơ... hai đứa trẻ này đang chơi gì vậy?
Điền Chiêu Đệ đời trước mất lúc bốn mươi tuổi. Nhưng từ khi cô sống lại trong thân xác của mình lúc tám tuổi, cô phát hiện ra mình ngày càng trở nên giống hệt tính cách của một đứa trẻ con. Nhưng mà cô là người lớn cơ mà.
Chính vì là người lớn cho nên cô không hiểu hai đứa kia đang chơi cái gì cả.
Bảo Châu cùng Bảo Sơn cứ ngươi truy ta đuổi như hai con thỏ con, vậy là có ý tứ gì chứ?
Chiêu Đệ thật không hiểu.
Nhưng mà cô cũng nhận ra hai đứa kia đang rất vui vẻ Tiểu Bảo Châu lại bị Bảo Sơn bắt được.
Tiểu Bảo Sơn lần này rất thông minh, thằng bé gắt gao giữ chặt cổ tay em gái, không cho cô bé chạy thoát, Bảo Châu: “Anh...... em là em gái ngoan như vậy, tại sao anh lại bắt nạt em chứ?"
1010 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo