Đây là lúc Điền Đại còn sống đã mang trở về nhà, bởi vì nhà bọn họ rất nhỏ, cũng chỉ có một gian buồng trong, cho nên lượng pha lê cần dùng cũng không nhiều lắm Nhưng một chút pha lê này lại khiến cho nhà bọn họ tốt hơn nhà bình thường khác.

Lúc này Tiểu Bảo Nhạc dán mặt lên pha lê nhìn nghiêm túc, miệng nhỏ hưng phấn cổ vũ: “Chị gái cố lên! Anh trai cố lên"

Bởi vì hai anh chị của nó chơi với nhau, nên nó chẳng biết phải cổ vũ bên nào. Nhưng sự do dự nhỏ nhoi này cũng không làm giảm hưng phấn của Tiểu Bảo Nhạc bé bỏng.

Điền Ngọc Trinh nhìn, hiểu ý cười, ngay sau đó lại ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu Bảo Nhạc năm nay phát triển rất tốt này, đã mập mạp hơn nhiều rồi"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng vậy, năm nay nó khoẻ hơn xưa nhiều lắm, khả năng cũng lớn hơn một chút, không còn yếu ớt như hồi bé nữa rồi."

Điền Ngọc Trinh thiệt tình vì Thích Ngọc Tú cao hứng, cũng vì anh trai không còn nữa của mình mà cao hứng. Mặc kệ như thế nào, cô ấy đều hy vọng Bảo Nhạc khoẻ mạnh một chút, nó chính mà con trai của anh cả cô ấy mà. Bảo Sơn cũng là con trai của anh ấy, chỉ là nó không phải con ruột mà thôi.

Hiện tại thân thể Bảo Nhạc tốt hơn một chút, Điền Ngọc Trinh tự nhiên cao hứng.

“Thật tốt quá rồi, mấy đứa bé trai mập mạp một chút mới khoẻ mạnh” Điền Ngọc Trinh tiếp tục nói: “Chị dâu cả, đời sống của nhà chị tốt đẹp lên, trong lòng em cũng thấy yên tâm không ít. Nếu mà có chuyện gì cần đến em thì chị cứ nói nhé"

Thích Ngọc Tú mỉm cười gật đầu, nói: “Được"

Cô hỏi: “Nhà em gần đây có tốt không?"

Cô vừa hỏi xong, Điền Ngọc Trinh đã trợn trắng mắt, tròng mắt cô ấy như suýt nhảy cả ra ngoài, sau đó cô ấy bĩu môi nói: “Chồng của em thật ra cũng tốt, trung thực, cũng nghe lời em, nhưng mà mẹ chồng của em ấy, thật là... chị không tưởng tượng nổi tính nết kỳ quái của bà ấy đâu..” Điền Ngọc Trinh lải nhải nói lên những chuyện phiền lòng của cô ấy ở nhà chồng. Thích Ngọc Tú im lặng nghe, thỉnh thoảng ừm một tiếng hoặc là phụ họa một câu, Chẳng qua trong lòng cô nghĩ chính là: người ta cảm thấy phiền toái, nhưng liệu có phiền toái bằng mẹ chồng của cô hay không?

Chỉ là tuy rằng nghĩ như thế, ngoài miệng lại không có nói như vậy, cô tỏ ra rất chăm chú lắng nghe.

Bọn họ ở trong phòng, Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn ở bên ngoài nhảy trong chốc lát, sau khi chơi đủ rồi, hai người tay trong tay cùng nhau ra cửa, Tiểu Bảo Châu nói: “Anh, giờ chúng ta đi nơi nào?"

Bảo Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đi bộ một chút đi, nếu đã không biết nên làm gì, thì đi bộ cũng tốt"

Tiểu Bảo Châu mềm mại đáp: “Đúng"

Tuy rằng hai đứa bé ra cửa, nhưng mà không có đi xa, Tiểu Bảo Sơn nói: “Nếu chúng ta thấy nhánh cây, sẽ mang về nhà nhé.

Tiểu Bảo Châu cúi đầu nhìn quần áo mới của mình, lắc đầu cự tuyệt: “Không được, quần áo thực sạch sẽ"

Bảo Sơn vỗ vỗ đầu: “Đúng vậy, anh quên mất.

Quần áo hai đứa đang mặc là chị gái Khương Việt mua cho, quần áo mới như vậy, không thể tùy tiện làm bẩn được, quần áo dĩ nhiên là quan trọng hơn củi nhóm bếp rồi. Tiểu Bảo Sơn thở dài một tiếng, nói: “Anh không biết mình nên chơi cái gì"

Tiểu Bảo Châu khanh khách cười, nói: “Em cũng vậy, thôi cứ đi bộ cũng tốt rồi."

Hai cái đứa bé dạo tới dạo lui. Sau đó hai đứa thấy hai thằng vô lại ở trong thôn đang từ đầu bên kia núi đi tới.

Hai thằng vô lại nhìn về phía hai đứa bé. Chúng cười nói: “Nhà các ngươi dạo này điều kiện sống không tồi nha!"

Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, nghiêng mắt nhìn anh trai, Bảo Sơn nói: “Nhà của chúng ta đều chăm chỉ nỗ lực làm việc.

Hai thằng vô lại cười nhạo một tiếng, nói: “Nhà ai mà không nghiêm túc làm việc chứ?” Hắn lại nhìn vào quần áo của hai đứa, nhưng không nói chuyện với chúng, mà lại lẩm bẩm lầm bầm: “Có một người chị gái có tiền thật là tốt, cuộc sống rất thoải mái.....

Hắn đi lướt qua hai đứa bé, đi xuống núi trở về nhà, chưa đi được bao xa, đã quay đầu lại nhìn chúng. Một đôi mắt nhỏ ti hí như chuột, cứ đảo qua đảo lại trên quần áo hai đứa, mang một ý nghĩa không rõ ràng.

Tiểu Bảo Châu cầm tay anh trai, nói: “Hắn đang soi mói chúng ta.

Bảo Sơn: “Hắn soi mói gì kệ hắn, chúng ta qua chỗ khác chơi.

Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Được ạ.

Cô bé chu miệng nhỏ lầm bầm: “Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy chứ, thật không giống người tốt một chút nào"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu, ừ một tiếng, nói: “Chúng ta cách xa hắn một chút."

Hai cái đứa bé nhanh chân chạy đi, Tiểu Bảo Châu đáp: “Vâng"

Cô bé cúi đầu vừa thấy con nhím nhỏ, nói: “Cầu gai nhi, ngươi đã đuổi kịp chúng ta ư?"

Con nhím nhỏ nhà cô bé đã đi theo hai người từ bao giờ nhỉ? Tại sao cô bé không phát hiện ra nó?

Tiểu Bảo Châu ngồi xổm xuống, đưa tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào cầu gia nhi, nói: “Cầu gai nhi, mi đi tìm thức ăn sao? Mi muốn đi đâu vậy?” 1019 chữ

0.13089 sec| 2390.266 kb