Điền Ngọc Trinh gả cho người đó là thực sự chọn được người tâm đầu ý hợp.
Cô ấy nói: “Em chỉ hy vọng có được trình độ như chị cả của chị thôi mà.
Thích Ngọc Tú bật cười: “Cái đó làm sao học được chứ?"
Lần này Điền Ngọc Trinh tới đây, thực chất cũng không phải qua chơi bình thường, mà là cô có chuyện mới qua. Hơn nữa, chuyện đó có liên quan tới cái áo lông vũ của Tiểu Bảo Châu Hôm qua Thẩm An nhà cô tới lớp, nhìn thấy cái áo đó của Tiểu Bảo Châu, về nhà náo loạn đòi bằng được một cái như thế.
Quần áo đẹp như vậy, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy.
Thích Ngọc Tú: “......
Quần áo của Bảo Sơn cùng Bảo Châu là Khương Việt đưa, còn quần áo trên người Bảo Nhạc mới là cô mua.
Chẳng qua cô cũng chỉ mua đúng một bộ đó cho nó thôi, cô không dám mua nhiều bởi vì trẻ nhỏ lớn rất nhanh.
Hiện tại Điền Ngọc Trinh lại tới hỏi quần áo của Bảo Châu, tự nhiên là sẽ mua không được, căn bản là là cô không biết đi đâu để mua, đành phải nói: “Cái này ở đây không có đâu, là từ nơi khác mang trở về."
Điền Ngọc Trinh: “Trời đất, con bé nhà em nó cứ náo loạn đòi mua cho bằng được.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra Điền Ngọc Trinh không phản ứng quá lớn, kỳ thật trong lòng cô ấy cũng không muốn mua. Mấy đứa nhỏ lớn quá nhanh, mua về như vậy sẽ lãng phí lắm.
Cô ấy nói: “Đúng rồi, năm nay chị được cá nhân tiên tiến, chắc chắn công xã cũng có thưởng phải không?"
Thích Ngọc Tú đáp: “Chị cũng không biết, nhưng năm rồi đều có, chắc năm nay cũng có"
Điền Ngọc Trinh hâm mộ vô cùng, nói: “Chuyện này thật tốt.
Cả năm nay, tất cả mọi người đều trông chờ vinh dự này đấy. Hơn nữa, có vinh dự lại có thể mang đến thật nhiều khen thưởng, vậy thì càng tốt.
“Nếu nhà em cũng được thì tốt quá rồi"
Thích Ngọc Tú: “Lấy tính cách của đại đội trưởng chúng ta, tuyệt đối không có khả năng năm nào cũng chọn một người, khẳng định mỗi năm đều phải thay đổi người. Nói không chừng sang năm chính là nhà của em đó."
Vừa nói xong Điền Ngọc Trinh vui rạo rực gật đầu, đáp: “Vâng, em cũng hiểu. Năm nay không được thì sang năm, sang năm không được lại sang năm tiếp theo"
Cô ấy cảm khái: “Dù sao đều có cơ hội. Lúc này, Điền Ngọc Trinh lại dừng mắt ở trên chỗ giá đậu, kinh ngạc nói: “Cái này là......"
Thích Ngọc Tú: “Chị làm một chút giá đậu, ngày thường cũng có thể nhiều đồ ăn một chút.
Cô đúng là quên không cất mấy cái này đi rồi.
Chẳng qua Thích Ngọc Tú cũng không giấu giếm, nói: “Cái này làm cũng không khó, nếu em muốn làm chị sẽ chỉ cho em. Chị cũng ngẫu nhiên phát hiện ra cách làm thôi"
Điền Ngọc Trinh dĩ nhiên là có hứng thú rồi, mùa đông này có thể thêm một chút đồ ăn, không còn gì tốt hơn nữa, cô ấy vội vàng nói: “Vâng, chị dạy em đi"
Mấy đứa Tiểu Bảo Châu không học hành được, chúng nó ngồi nhìn nhau, sau đó Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Mẹ, con muốn ra ngoài đi chơi.
Thích Ngọc Tú: “Đi thôi, đi ra ngoài mặc đồ ấm áp một chút nhé"
Cô sẽ không bắt ép chúng ở nhà với mình.
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn lập tức bắt đầu xỏ giày mặc quần áo, Tiểu Bảo Nhạc vội vàng nói với theo: “Anh trai chị gái, em cũng đi.
Hai bạn nhỏ anh trai cùng chị gái ngay lập tức cảm thấy khó xử.
Bọn họ không muốn mang theo Tiểu Bảo Nhạc.
Chính mình đi ra ngoài chơi không nghĩ mang theo nhóc con này làm gì.
Thích Ngọc Tú dỗ Bảo Nhạc, nói: “Mẹ cho anh trai chị gái đi chơi, con ở nhà ăn đậu phộng được không? Con xem nhiều đậu phộng như vậy"
Cô lời nói thấm thía: “Chờ trời ấm áp hơn một chút, mẹ lại cho Bảo Nhạc cùng anh trai chị gái đi ra ngoài, được không?"
Bảo Nhạc do dự một chút.
Thích Ngọc Tú: “Rất nhanh sẽ ấm áp thôi.
Tiểu Bảo Nhạc bị lừa, gật đầu: “Vâng ạ.
Thích Ngọc Tú mỉm cười, cô nháy mắt ra hiệu cho hai đứa lớn, hai đứa bé lập tức tiếp thu tín hiệu, vội vàng chạy đi.
Lúc này mà không chạy, khả năng cao là sẽ không thoát khỏi nhóc con kia được!
Xông lên!
Hai người Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu chạy ra cửa, gió bắc gào thét, nhưng mà dường như trẻ con trời sinh không sợ lạnh, Tiểu Bảo Sơn chỉ đưa tay xoa cái mũi nhỏ, nói: “Bảo Châu, chúng ta đi nơi nào?” Tiểu Bảo Châu cũng không biết nữa, bọn họ rất ít có cơ hội ra ngoài chơi, vậy nên lúc này chúng nó không biết nên đi đâu. Chẳng qua mấy đứa nhỏ suy xét cũng mau, cô bé lập tức nói: “Chúng ta chơi nhảy ô đi"
Bảo Sơn: “Được!"
Tiểu Bảo Nhạc ghé vào trên cửa sổ, nhìn anh trai chị gái nhảy ô trong sân, khuôn mặt nó dán dính vào pha lê trên cửa sổ, nhìn bẹp thành cái bánh rán đến nơi rồi.
Hiện tại không phải nhà nào cũng có pha lê, nhà bình thường đều dùng nhựa, có một ít nhà nghèo thậm chí vẫn còn dùng giấy dán cửa sổ cơ.
1035 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo