Người duy nhất của nhà họ Điền vẫn luôn cùng cô bảo trì quan hệ không tồi, chỉ có Điền Ngọc Trinh. Kỳ thật thời điểm cô gả qua đó, hai chị em cũng chưa quá mức hữu hảo, nhưng mà sau này xảy ra chuyện của Điền nhị tẩu.

Cô ta khuyến khích người trong nhà đem Điền Ngọc Trinh gả cho một hộ không tốt lắm, khi đó quan hệ của hai người mới bắt đầu tốt dần lên.

Như vậy, không phải nói người với người cần có chung một kẻ địch mới xích lại gần nhau sao? Thích Ngọc Tú: “Vào đi, bên ngoài lạnh lẽo"

Điền Ngọc Trinh sang sảng cười: “Đâu có lạnh đâu, hôm nay thời tiết còn ấm áp hơn một chút chị a."

Cô ấy vừa vào cửa đã thấy mấy đứa bé chạy ra nghênh đón, chúng luôn miệng kêu chào cô, Điền Ngọc Trinh cũng đáp lại chúng.

Sau đó cô ấy móc ra đậu phộng xào từ trong túi, nói: “Tới đây, cô cho mấy đứa đồ ăn vặt này"

Điền Ngọc Trinh mang theo hai thanh đậu phộng xào, Tiểu Bảo Châu vui vẻ nói: “Cảm ơn cô, con thích ăn đậu phộng xào nhất"

Điền Ngọc Trinh tươi cười càng rực rỡ hơn một ít.

Thích Ngọc Tú vạch trần cô bé: “Con thì có cái gì mà không thích ăn đâu?"

Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo vểnh cao cái cằm nhỏ, nói: “Con vốn là một đứa trẻ rất dễ nuôi mà.

Sau đó cô bé còn kéo em trai mình tới gần, nói: “Em trai còn tham ăn hơn con nhiều.

Thích Ngọc Tú cười: “Đúng vậy, nó còn tham ăn hơn con.

Tiểu Bảo Nhạc vội vàng vỗ cái bụng nhỏ nói: “Bụng con to lắm"

Lời này của nó khiến cho mọi người đều nở nụ cười.

Điền Ngọc Trinh đã lâu không có tới đây. Lúc này cô ấy nhìn lướt qua trong phòng. Không nghĩ tới vừa nhìn đã thấy kinh ngạc vô cùng. Tuy rằng cô ấy và chị dâu cả quan hệ rất tốt, nhưng cũng không thường xuyên tới nhà nhau chơi.

Chủ yếu là nhà chồng cô ấy cũng không nguyện ý quan hệ tốt với nhà chị dâu cả. Mấy người già cả như họ đều cảm thấy Bảo Sơn không may mắn.

Hơn nữa nhà ai cũng nhiều việc, không hề rảnh rỗi tí nào. Không kể việc lớn hay việc nhỏ, nặng nhọc hay nhẹ nhàng, chỉ biết là cứ phải luôn chân luôn tay, hầu như chẳng có thời gian rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm vài câu. Nhưng mà bẵng đi một thời gian không tới, nhà chị dâu cả có nhiều thay đổi không thể ngờ được.

“Nhà chị đã mua phích nước nóng rồi sao?"

Điền Ngọc Trinh liếc mắt một cái đã nhìn trúng cái phích nước nóng này, phải biết rằng, hiện tại mua phích nước nóng phải cần có phiếu.

Cho dù có tiền cũng mua không được. Thứ đồ vật này ở nhà bình thường chính là đồ hiếm có, không nghĩ tới nhà chị dâu cả lại mua được một cái. Điền Ngọc Trinh hiếm lạ vuốt ve: “Thật là đẹp mắt"

Cái phích nước nóng này có một bông hoa màu đỏ thẫm. Đây chính là cái có giá rẻ nhất trong cửa hàng mà Thích Ngọc Tú tới. Cho dù là vậy, nó trong mắt Điền Ngọc Trinh vẫn là một món đồ vô cùng đẹp mắt.

“Đúng vậy, nhà chị có nhiều trẻ con, dùng nước ấm tiện lợi hơn nhiều. Cho nên chị cả của chị đã cố ý gửi qua cho một cái.

Lúc này, Điền Ngọc Trinh thật là không có lời gì để nói.

Chị cả và anh cả của Thích Ngọc Tú thật là tốt bụng.

Cô ấy vui vẻ nói: “Chị dâu, nếu chị cả của chị lại tới, nhớ gọi em qua cùng nói chuyện với chị ấy nhé"

Điền Ngọc Trinh sâu kín nói: “Em cũng muốn học một chút bản lĩnh của chị ấy"

Lời này là nói thật không phải giỡn.

Người trong thôn ai mà không biết chị cả của Thích Ngọc Tú rất có năng lực. Mà làm “Người trong nhà”, Điền Ngọc Trinh hiểu được càng nhiều.

Tuy rằng Điền Ngọc Trinh cũng rất có tiếng nói trong nhà chồng mình, nhưng chẳng thể nào làm được chuyện mang cho em gái nhà mẹ đẻ mình nhiều đồ như vậy.

Không phải nhà mẹ đẻ.

Mà là nhà mẹ đẻ em gái. Nếu mà cô dám làm như thế, nhà chồng cô không làm ầm ĩ lên mới là lạ.

Nhưng mà nhìn chị cả của Thích Ngọc Tú xem, cô ấy cứ thế mà nhẹ nhàng vượt qua.

Tuy rằng cô ấy được gả qua bên nhà chồng là vì sắc đẹp, nhưng mà sắc đẹp chỉ ảnh hưởng tới chồng của cô ấy thôi. Đằng này, cả gia đình chồng đều bị cô ấy lung lạc được hết. Người bình thường ai mà không muốn học hỏi một hai bí quyết chứ?

Nếu nói tại sao Thích Ngọc Tú chỉ nói một câu là do chị cả đưa, Điền Ngọc Trinh đã ngay lập tức tin là thật. Cũng là vì mấy năm nay chị cả nhà họ Thích cực kỳ chiếu cố cho Thích Ngọc Tú, rất nhiều người đều biết chuyện này. Rất nhiều quần áo của Thích Ngọc Tú đều là Thích Ngọc Linh cho.

Chính vì lẽ đó, Thích Ngọc Tú cứ nói là đồ Thích Ngọc Linh cho, chẳng bị bất kỳ người nào hoài nghi.

Giống như quần áo mới của hai anh em Tiểu Bảo Châu, không phải là mọi người không thắc mắc. Nhưng vì mọi người đều hiểu cứ hỏi sẽ nhận được câu trả lời là Thích Ngọc Linh cho, nên mọi người cũng cam chịu rồi.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Em học cái gì chứ? Đừng nói như vậy, chẳng lẽ chồng em không tốt với em sao?"

1000 chữ

0.09925 sec| 2397 kb