Tuy rằng biết rõ trứng gà ở bên kia chỉ là đồ ăn bình thường, người nào cũng có thể ăn được, nhưng mà Thích Ngọc Tú sống ở bên này từ nhỏ đến lớn rồi, tư duy cũng không dễ dàng thay đổi như thế.
Trong suy nghĩ của người bên này, trứng gà thực quý giá.
Cũng không hẳn là cô không dễ dàng bị ảnh hưởng, cũng không phải do giá trứng gà cao, chỉ là ở bên kia mọi người cũng quan niệm trứng gà là một món ăn vô cùng bổ dưỡng. Chính vì thế Thích càng không nỡ lấy ra ăn.
Ngọc Tú lại Trứng gà và gạo không giống nhau. Gạo cũng là thứ tốt, nhưng với cô nó chỉ là lương thực tốt mà thôi.
Còn trứng gà lại là đồ bổ.
Ý nghĩa bất đồng.
Thêm vào hiện giờ thời tiết vô cùng lạnh giá, khó có thể qua đầu bên kia được, cho nên Thích Ngọc Tú vẫn muốn để dành chỗ trứng gà này cho mấy đứa trẻ. Nhưng mà không thể không nói. Chuyện của Chiêu Đệ đã làm thay đổi suy nghĩ này của cô. Trước đây Thích Ngọc Tú cũng hiểu được, mình là trụ cột duy nhất trong nhà, là chỗ dựa duy nhất cho mấy đứa nhỏ, nhưng cô không cẩn thận giữ gìn sức khoẻ của mình như bây giờ. Hiện tại, Thích Ngọc Tú đã vô cùng hiểu rõ sự không đáng tin cậy của nhà họ Điền.
Cho nên cô không chỉ muốn ăn no, mà phải ăn bổ dưỡng.
Chỉ khi người mẹ khoẻ mạnh, những đứa con mới sống thoải mái được.
Thích Ngọc Tú ăn luôn một cái trứng gà, một chén cháo, lại xử lý cơm dư lại tối hôm qua, cô đemcơm thừa canh cặn tối hôm qua làm thành cơm chiên.
Tiểu Bảo Sơn Tiểu Bảo Châu cũng đi theo ăn một chút, lượng cơm ăn của mấy đứa nhỏ cũng lớn hơn trước kia rất nhiều.
“Mẹ, tối hôm qua mẹ không ăn hết đồ ăn sao?” Tiểu Bảo Châu thắc mắc hỏi, trước giờ nhà cô bé có bao giờ bị thừa cơm đâu.
Thích Ngọc Tú gói kỹ lại mấy cái túi thừa, sau đó nói: “Lần trước chúng ta ở nhà Tiểu Khương đó, cô ấy nói buổi tối ăn quá nhiều không tốt, ngược lại là buổi sáng cùng giữa trưa nên ăn nhiều một chút. Cho nên bây giờ tối nào mẹ cũng chỉ ăn no bảy phần thôi.
Bảy phần no của cô còn hơn người khác được ăn no nhiều lắm, nhưng mà Thích Ngọc Tú rất thích ǎn.
“Mẹ, khi nào đại đội giết heo vậy ạ?"
Tiểu Bảo Châu đi theo Bảo Sơn cho gà ăn, xong xuôi cô bé lại cúi đầu chơi cùng con nhím nhỏ, con nhím nhỏ chỉ chuyên tâm ở nhà chính, không có chuyện gì ưu sầu càng không có ham muốn gì. Tiểu Bảo Châu: “Tại sao con chưa bao giờ thấy cầu gai nhi ăn cái gì nhỉ?"
Tiểu Bảo Châu lại nói: “Mẹ, không phải mẹ nói con nhím nhỏ ăn con giun sao? Nhưng là mùa đông không có con giun, hơn nữa con nhím cũng không có ngủ đông như rắn mà."
Tiểu Bảo Châu tiếp tục nói: “Mẹ, con rắn này, à không, tại sao chẳng thấy cầu gai nhi dài ra chút nào vậy?"
Thích Ngọc Tú: "Con đi tìm anh trai và em trai chơi đi"
Bảo Châu nhà cô cái gì cũng tốt, chỉ là cái miệng nó nói liến thoắng, có thể nói đến nỗi làm đầu óc cô đều ong ong Tiểu Bảo Châu hoàn toàn không cảm thấy chính mình bị mẹ ghét bỏ, cô bé nhảy nhót vào nhà. Hôm nay Bảo Sơn đã lấy ra thẻ phân biệt chữ, trong khoảng thời gian này, tốc độ biết chữ của bọn chúng thay đổi rất nhanh.
Tiểu Bảo Châu đi học biết chữ, cuối cùng Thích Ngọc Tú cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô dọn dẹp chén bát, lúc này mới trở lại trên giường đất làm công việc của mình.
Cô vốn muốn sửa lại quần áo mùa hè cho bọn trẻ. Chẳng qua lúc cầm quần áo lên mới thấy chắc chắn chúng không mặc được, bởi vì quần áo rất lớn.
Chuyện này cũng không còn cách nào khác. Tuy rằng trong tay Thích Ngọc Tú bây giờ có khá nhiều đồ tốt, nhưng lại không dễ dàng để lộ ra bên ngoài.
Hiện tại chỉ thêm vào một kiện quần áo mới, cũng khiến cho nhiều ánh mắt soi mói nhìn vào bọn họ.
Cô càng nghĩ càng thấy hâm mộ con người ở đầu bên kia. Bọn họ không chỉ có rất nhiều quần áo, còn thích mặc như thế nào thì mặc, chẳng bị ai săm soi bao giờ.
Gần đây cô có ít việc để làm, cả ngày nhiều thời gian rảnh rỗi, cô lại nhớ đến thời điểm khi còn buôn bán nhỏ bên kia.
Lúc đó dù rất bận rộn nhưng lại kiếm được tiền, còn thường xuyên thông qua nói chuyện với người khác mà được rất nhiều kiến thức cho mình “Chị dâu cả, chị dâu cả, chị có ở nhà không?"
Thích Ngọc Tú lầm bầm lầu bầu, tại sao giờ này rồi còn có người tới nhà mình. Sau đó cô nhanh chóng cất đi thẻ dạy chữ của bọn nhỏ rồi mới đi vào trong sân. Hai con gà mái già ở trong sân dạo tới dạo lui, vênh váo tự đắc.
Chỉ cần chúng ta đẻ trứng, chúng ta chính là công thần trong nhà này.
Công thần gà mái dạo tới dạo lui.
Thích Ngọc Tú: “Ngọc Trinh sao em lại tới đây? Mau tiến vào đi.
Quan hệ của Thích Ngọc Tú cùng cô em chồng này vẫn rất tốt.
1024 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo