Tiểu Bảo Châu gật đầu thật mạnh, vâng một tiếng.
Chị dâu hai nghe bọn họ nói xong, lại lần nữa hỏi Thích Ngọc Tú: “Sang năm em thật sự muốn cho mấy đứa con em đi học sao?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Em đang tính như vậy"
Chị dâu hai: “Nhưng làm như vậy cuộc sống gia đình em sẽ khó khăn hơn nhiều Thích Ngọc Tú: “Có một câu nói như thế này. Cho dù khổ cũng không thể để cho con mình khổ, cho dù nghèo cũng không thể nghèo giáo dục. Em cảm thấy câu này nói rất đúng"
Chị dâu hai: “Vậy sao? Lời này là ai nói? Nghe rất có đạo lý!"
Thích Ngọc Tú:
Người kia tên là Khương Việt.
“Vợ Điền Đại"
Thích Ngọc Tú nhìn thấy đại đội trưởng lại đây, hỏi: “Đại đội trưởng, có việc gì vậy?"
Đại đội trưởng: “Cái này là cảm nghĩ đoạt giải kế toán viết cho cô, cô nhớ trở về học thuộc đấy"
Ở đằng xa, Chiêu Đệ nghe vậy ngay lập tức căng thẳng lên.
Mà Thích Ngọc Tú lại giống như người không có chuyện gì cả, cô nói: “Được."
Cô không ở bên này chậm trễ thêm nữa, bọn nhỏ cũng không hỏi đề, mấy người nhà họ nhan chóng trở về nhà. Cũng tại vì nhà bọn họ với nhà của mọi người trong thôn không giống nhau. Trong thôn người ta nhà gần, họ có thể đi muộn, về muộn tuỳ ý, nhưng bọn họ thì không được.
Đường xá trong thôn dù tối cũng không vấn đề gì, còn đường về nhà họ mà tối là không an toàn đâu. Thích Ngọc Tú dẫn theo ba đứa nhỏ ra cửa về nhà. Mấy mẹ con nhà cô đi rồi nhưng vẫn thu hoạch được một đống những ánh mắt hoặc ghen tỵ, hoặc hâm mộ, hoặc lo lắng. Đừng nghĩ rằng kế toán đưa cho bài cảm nghĩ này là Thích Ngọc Tú dễ dàng trải qua lần phát biểu trên công xã, thật ra cô muốn lên phát biểu cảm nghĩ chính là phải học thuộc lòng nội dung cả bài đó.
Cho nên, tối hôm đó Thích Ngọc Tú trở về nhà đã kiên trì đọc hết một lượt, lại còn ghép vần tất cả những chữ mà cô không biết nữa.
Tuy kế toán đã nói nếu có chữ nào cô không biết thì có thể hỏi hắn, nhưng mà Thích Ngọc Tú không muốn mình làm một người vô dụng như vậy.
Tại vì cô có thể tra từ điển mà, nhà bọn họ có một quyển từ điển Tân Hoa đấy.
Thích Ngọc Tú đã đem nó trở thành bảo vật của nhà mình rồi.
Nói như vậy cũng không hề sai, ở cái thời đại mà chẳng mấy ai có học vấn như bây giờ, việc có trong nhà một quyển từ điển có thể dạy người ta học chữ, cũng chẳng khác gì một bảo vật vạn năng.
Mà trên thực tế nó chính là như vậy.
Đương nhiên, mặc dù cô rất chăm chỉ học, nhưng chuyện này vẫn vô cùng khó khăn đối với một người phụ nữ nông thôn như Thích Ngọc Tú. Nói câu khó nghe, cô có thể cầm tờ giấy lên đọc thuần thục một lần đã là thử thách, nhưng vấn đề cô không được cầm giấy, mà phải đọc thuộc lòng cơ. Cứ nghĩ đến chuyện này là Thích Ngọc Tú lại thấy đau đầu.
Sáng hôm sau, thời điểm cô dậy nhóm lửa, vẫn còn nhìn tờ giấy đó mà thở ngắn than dài, chuyện này thật đúng là quá khó khăn.
“Bảo Sơn Bảo Châu, lên ăn cơm.
Tiểu Bảo Châu đang mơ màng trong mộng đẹp, lại nghe được tiếng mẹ gọi, cô bé lầm bầm một tiếng, sau đó xoay người lăn một cái, cẳng chân nhỏ trực tiếp đá tới Tiểu Bảo Sơn.
Tiểu Bảo Sơn dụi dụi mắt, ngáp một cái ngồi dậy, cậu nhìn em gái, nói: “Bảo Châu, buổi sáng tốt lành"
Bảo Châu cười tủm tỉm, mềm mại đáp: “Anh trai buổi sáng tốt lành"
Tuy rằng mới ở nhà Khương Việt một đêm, nhưng mà bọn họ cũng học được không ít thứ đó.
Đứa bé mặc áo bông vào, cũng không sốt ruột gấp chăn, ngược lại là kéo Tiểu Bảo Nhạc, ba anh em nhà chúng dùng nước ấm rửa mặt, mấy đứa bé còn hô một tiếng, nói: “Thật tốt. Hiện tại nhà bọn họ đã có phích nước nóng, cho nên trên cơ bản rửa mặt rửa tay đều dùng nước ấm. Cũng không biết có phải do năm nay bảo dưỡng tốt hay là do cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, mà mấy đứa chúng nó chẳng đứa nào bị nứt nẻ cả.
Nhà bọn họ chỉ có một mình mẹ bị nứt nẻ, chẳng qua cũng nhẹ hơn trước kia không ít.
“Mẹ, sáng nay nấu cháo thịt nạc ăn kèm với trứng vịt Bắc Thảo"
Không chỉ có mấy đứa Tiểu Bảo Châu học được không ít thứ ở nhà Khương Việt kỳ thật Thích Ngọc Tú cũng vậy, bữa sáng cháo thịt nạc ăn kèm với trứng vịt Bắc Thảo, cháo gà mộc nhĩ, hay cháo bí đỏ cẩu kỷ, cô đều học xong.
Dù sao, rất nhiều thứ đều có thể nấu cháo.
Đây là cô cân nhắc ra tới, nhưng mà có sai sao?
Không có.
Cháo thịt nạc ăn kèm với trứng vịt Bắc Thảo ở nhà Thích Ngọc Tú, là phiên bản rút gọn của cháo thịt nạc ăn kèm với trứng vịt Bắc Thảo chính gốc.
Chính là bên trong hoàn toàn không có trứng vịt Bắc Thảo, nhưng mà Thích Ngọc Tú bỏ thêm cho mỗi người một cái trứng gà, ngay cả cô cũng có!
Thích Ngọc Tú mua rất nhiều trứng gà ở bên kia rồi đặt vào trong tầng hầm, nhưng mà cô không nỡ ăn.
1007 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo