Đừng nhìn trong mấy đứa trẻ, Nữu Tử là đứa lớn nhất, lại hiểu chuyện nhất, nhưng mà cô bé rốt cuộc vẫn là người của nhị phòng.
Hơn nữa, mẹ cô bé lại còn rất hay phân tích hơn thua được mất với cô bé, cho nên mới nói trong mấy đứa thì cô bé chính là người thấu hiểu quan hệ mấy gia đình bọn họ nhất. Đừng nghĩ bọn họ sống cùng một cái nhà thì sẽ là người trong một nhà.
Ngồi cùng hai đứa chúng nó, là em gái họ Thẩm An, cũng chính là con gái của Điền Ngọc Trinh, cô bé thân với Phúc Tử nhất, Chiêu Đệ thì chỉ là tuỳ tùng của cô bé mà thôi.
Ở nhà cô bé tự nhiên là không có ai bắt ép cô bé tới lớp xoá nạn mù chữ, nhưng mà cô bé vẫn tới. Cô tới đây với mục đích đi xem náo nhiệt.
Phúc Tử nói người ở đây nhiều, cô tự nhiên muốn đến xem. Chỉ là khi tới đây rồi, cô bé không thèm để ý tới bất kỳ người nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo Bảo Châu. Trên người Bảo Châu, cả mũ và quần áo, mấy thứ đồ đó đều thực tốt.
Nhà Thẩm An có điều kiện không tồi, trong nhà sức lao động nhiều lại ít người, tự nhiên là sống vô cùng thoải mái.
Nhưng mà cô bé cũng không có được những đồ mới đẹp như của Bảo Châu.
Hơn nữa, cô bé phát hiện Bảo Châu bây giờ lại trở nên cao đẹp hơn xưa.
Cô ấy đã cao lên, trắng nõn nà, lại còn mập mạp nữa.
Người khác mỗi ngày đều gặp Bảo Châu cho nên họ không cảm thấy, nhưng mà Thẩm An đã thật lâu không nhìn thấy Bảo Châu, hôm nay tới lớp đột nhiên gặp, trong lòng cô bé vô cùng khiếp sợ, không tin nổi vào mắt mình.
Cô bé cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo Châu mà không làm chuyện gì khác nữa, cơ mà lúc này Tiểu Bảo Châu đang làm gì vậy?
Hiển nhiên là chuyên chuyên tâm nghe giảng bài!
Ngay tại thời điểm những người bọn họ đang có tâm tư khác nhau, chưa thèm chú ý đến những lời giáo viên nói, thì Tiểu Bảo Châu lại nghiêm túc nghe giảng bài.
Cả nhà bọn họ chịu rét lạnh căm căm đi từ sườn núi xuống đây, chẳng lẽ vì cưỡi ngựa xem hoa hay sao? Đương nhiên không phải, không nghiêm túc nghe giảng bài, chính là phải xin lỗi nửa tiếng đồng hồ mình đi từ nhà tới lớp rồi. Hơn nữa, cô bé là một đứa trẻ ngoan.
Tiết này là tiết số học, hiện tại giáo viên đang dạy về phép cộng trừ trong phạm vi mười. Bởi vì là lớp xoá nạn mù chữ, cho nên chương trình học rất chậm. Giáo viên chủ yếu là dạy cho bọn họ hiểu thật kỹ từng mục kiến thức, chứ không chú trọng tới việc mở rộng bài học. Từ đó, Tiểu Bảo Châu cũng học thực vững chắc.
“Hôm nay, chương trình học của chúng ta sẽ mở rộng ra bên ngoài một chút nhé. Vẫn như cũ là một số phép cộng trừ, nhưng mà lúc này đây, không giới hạn trong phạm vi mười nữa. Mọi người học tập số học, nên dụng tâm hơn một chút. Có lẽ mọi người cảm thấy mình học xong cũng chẳng có chỗ nào để dùng, kỳ thật điều này tuyệt đối không đúng. Mọi người thử nghĩ xem, khi mọi người tới Cung Tiêu Xã mua đồ vật......"
Chu Tri Thanh kể một câu chuyện ngụ ngôn khá hài hước, chọc cho mọi người cười vang.
Hắn tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta bắt đầu bài học?
Nhóm thanh niên trí thức tới lớp giảng bài kỳ thật không phải một người cố định, nhưng mà gần đây nhiều người đến học quá, không khí vô cùng loạn, làm cho những giáo viên bất đắc dĩ bọn họ vô cùng bực bội.
Chỉ có Chu Tri Thanh tính tình hiền lành, không hay so đo cùng những người khác, bất kể là ai, chỉ cần tìm tới hắn thương lượng, hắn đều đáp ứng dạy thay. Cứ dạy thay người khác như vậy thành ra lớp học hầu như do một mình hắn đảm nhiệm. Hắn nói: “Vậy chúng ta cùng tham khảo vấn đề này một chút nhé.
Hắn mỉm cười: “Cũng không thể cứ bấm ngón tay là tính được phải không? Ai tới tính một chút, bảy cộng với tám là bao nhiêu?"
Tiểu Bảo Châu phồng đôi má bánh bao của cô bé đến mức muốn nhăn lại rồi. Nhưng rất nhanh sau đó, cô bé lập tức nhấc tay.
Chu Tri Thanh cười: “Được rồi, người bạn nhỏ Điền Bảo Châu, em nói đi"
Bảo Châu vội vàng mở miệng: “Mười lăm ạ"
Chu Tri Thanh: “Đúng vậy, em đi học thực nghiêm túc.
Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo cong cong khoé môi, khuôn mặt nhỏ đầy vui vẻ.
Không nghiêm túc đọc sách, thì có cái gì khác so với con cá mặn nhỏ đâu?
Cô bé dĩ nhiên là có thể học hành nghiêm túc rồi.
Nếu mà không yêu thích đọc sách, thời gian một tiết học trôi qua thật gian nan, nhưng đã yêu thích đọc sách, lại cảm thấy thời gian trôi nhanh như một cơn gió. Mấy người Tiểu Bảo Châu còn chưa thấy thoả mãn, đã tan học mất rồi.
Cô bé dựa đầu vào bả vai Bảo Sơn, nói: “Anh, thời gian trôi thật nhanh Tiểu Bảo Sơn vuốt cô đầu, nói: “Được rồi, chúng ta chỉ là tới lớp xoá nạn mù chữ thôi mà. Trong nhà mọi người còn có việc, chờ sang năm chúng ta đi học, em sẽ có nhiều thời gian tiếp thu kiến thức hơn, lại học được nhiều thứ hơn.
1014 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo