Cái từ “con nhà người ta” này là rất lâu sau Chiêu Đệ mới biết được, nhưng hiện tại đem ra dùng lại thấy ý nghĩa của nó vô cùng chuẩn xác.

Lúc trước đúng thật là Chiêu Đệ không hề được đọc bất kỳ cuốn sách nào, nhưng từ khi cô bắt tay vào buôn bán nhỏ, cũng phải học biết chữ, học tính toán.

Cho nên hiện tại cô tới hay không tới lớp xoá nạn mù chữ, kỳ thật ý nghĩa không lớn.

Thời điểm vừa mới sống lại, cô rất muốn tới, nhưng sau khi nghĩ lại, cô hiểu rằng mục tiêu của cô chính là được đi học, lớp xoá nạn mù chữ không phải quan trọng như vậy.

Chẳng qua không biết đại đội trưởng đã tới nhà cô rồi nói gì đó, vậy mà khiến cho bà nội cô đuổi tất cả mấy đứa cháu mình lại đây.

Tuy rằng cô không tất yếu phải tới lớp xoá nạn mù chữ, nhưng mà có thể ra ngoài vẫn rất cao hứng. Hai ngày này không khí nhà họ Điền khá căng thẳng, đi ra ngoài bao giờ cũng tốt hơn ở trong nhà.

Cũng tại vì năm nay bác dâu cả được bình chọn làm cá nhân lao động tiên tiến của đại đội. Bác ấy được vinh dự như vậy, hỏi làm sao mà mấy người lớn nhà cô không ghen ghét cho được?

Nhắc tới chuyện này, Chiêu Đệ đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Chuyện này có liên quan tới chuyện bác dâu cả được danh hiệu cá nhân tiên tiến.

Bác dâu cả được danh hiệu cá nhân tiên tiến sau đó đi công xã lãnh thưởng, trên đường gặp được một thanh niên đang đùa giỡn nữ đồng chí.

Bác ấy trượng nghĩa hỗ trợ, kết quả đã không được khen ngợi ngược lại rước lấy sự cố vào người. Thanh niên bị đánh cắn ngược lại bác dâu cả, mà nữ thanh niên kia không chỉ có không hỗ trợ làm chứng, còn vụng trộm chạy mất.

Chuyện đó làm Thích Ngọc Tú bên người không có ai làm chứng cho, khó lòng giãi bày. Cuối cùng đành phải bồi thường ba mươi đồng tiền thuốc men.

Mà bởi vì cô đánh người, lại bị tố cáo lên Cục Công An công xã, kết quả đêm hôm ấy không thể trở về nhà. Nhà bọn họ bởi vì chỉ có mấy đứa nhỏ, không biết cái tên đáng chém ngàn đạo nào nhân cơ hội này nổi lên ý xấu, thừa dịp đêm tối đi tới nhà bọn họ trộm.

Ba đứa bé phản kháng lại nên bị đẩy đến hầm, thiếu chút nữa phải chết.

Lúc ấy Bảo Nhạc cũng đã lâm vào hấp hối rồi, may mắn được người cứu kịp thời.

Kỳ thật trước khi chuyện này xảy ra, thân thể Bảo Nhạc đã rất lâu không sinh bệnh rồi, nhưng từ khi gặp chuyện ở trong hầm, Bảo Nhạc lại yếu ớt như xưa.

Lần đó cô được Bảo Châu giúp đỡ, cũng ở quê quán nhìn thấy Bảo Nhạc, hắn lúc bấy giờ đã là một người được sống trong nhung lụa. Nhưng sắc mặt Bảo Nhạc cực kỳ yếu nhược, còn không khoẻ mạnh bằng cô.

Trong khi cô khi gặp được Bảo Châu chính là một người phụ nữ trải qua cuộc sống không hề tốt đẹp chút nào, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại cứ hai, ba ngày đều bị chồng lôi ra đánh cho một trận.

Nghĩ tới chuyện này, Chiêu Đệ lại nhìn về phía bác dâu cả của mình. Cô do dự không biết nên ngăn cản những sự kiện sắp xảy ra này như thế nào.

Nếu không biết thì không nói, nay cô đã biết, cô chắc chắn sẽ làm hết mọi cách để ngăn không cho nhà bọn họ đi vào ngã rẽ u ám kia. Dù gì đi nữa, Bảo Châu cũng đã cứu vớt đời cô một lần ở kiếp trước.

Ân tình này, bất luận như thế nào cô đều phải hồi báo.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, cô cũng phải suy nghĩ một phương pháp thích hợp, không thể cứ đứng ra trước mặt người ta mà cảnh báo họ được.

Hơn nữa, cô không biết người ban đêm tới nhà Bảo Châu ăn trộm là ai, nên cũng không thể nhắc nhở người họ cần đề phòng được.

Cần phải tìm một biện pháp khác, vừa ngăn bi kịch xảy ra vừa đảm bảo không ai phát hiện được bí mật sống lại của mình.

Chiêu Đệ lâm vào khó xử, cô nhìn Thích Ngọc Tú, lại không biết cũng có người nhìn cô.

Phán Đệ thật cẩn thận nhìn chằm chằm vào chị gái mình, con bé cảm thấy gần đây thái độ chị gái rất kỳ quái.

Thời điểm trước kia chị ấy đối với con bé rất tốt. Nhưng mà hiện tại không hề như vậy nữa. Chị ấy sẽ chiếu cố người khác, chỉ duy nhất một mình con bé là không.

Điều này làm cho Phán Đệ ủy khuất cực kỳ, con bé cảm thấy chị gái mình là một đứa trẻ hư hỏng. Cùng là chị em ruột trong nhà, tại sao lại lạnh lùng với con bé như vậy?

Tại sao lại không đối xử tốt với con bé?

Con bé là em gái, còn chị ta là chị gái cơ mà? Lẽ ra phải toàn tâm toàn ý trả giá vì em mình mới đúng, không thấy chị gái Nữu Tử đối xử với bọn Cẩu Tử thật tốt sao?

Chị gái con bé đúng là không làm tròn bổn phận của mình.

Thời điểm Phán Đệ đang oán hận nhìn Chiêu Đệ thì Nữu Tử Phúc Tử cũng đang nhìn con bé, hai chị em nhà nó liếc mắt nhìn nhau sau đó âm thầm lắc đầu.

1019 chữ

0.94114 sec| 2394.383 kb