Không nói những chuyện đó nữa, mấy ngày nay Thích Ngọc Tú dẫn theo đứa con của cô đi học, đều có thể cảm giác được có chút người ghen ăn tức ở với mình, nhưng mà Thích Ngọc Tú không để ý tới bọn họ.
Nếu bọn họ thật sự dám trêu chọc cô, cô khẳng định sẽ không khách khí. Nhưng không có trực tiếp đem nói ra, cô sẽ coi bọn họ như không khí, chả thèm để ý làm gì. Nhưng mà nói đến chuyện làm cho Thích Ngọc Tú kinh ngạc thì cũng có.
Không nghĩ tới, mấy ngày nay mấy đứa nhỏ nhà họ Điền mỗi ngày buổi chiều cũng đều tới lớp xoá nạn mù chữ học bài.
Bạn nói chuyện này tại sao lại làm cho người khác kinh ngạc đến vậy ư? Đúng rồi, nếu chỉ một vài đứa bé nhà họ Điền được đi học cũng chẳng nói lên được vấn đề gì to tát.
Người ta có thể hiểu là do nhà họ Điền đột nhiên thông suốt, hoặc là do đại đội trưởng biết cách thuyết phục. Dù sao nhà họ Điền cũng chỉ là thiểu số mà, đâu đáng để kinh ngạc vì hành động của thiểu số?
Nhưng không chỉ có mấy đứa bé nhà họ Điền, còn có những đứa bé của rất nhiều gia đình khác nữa. Cha mẹ chúng đột nhiên đổi ý cho con mình đi học.
Vì vậy, lớp học vốn nhiều người lớn, ít trẻ nhỏ lại trở nên đặc biệt nhiều trẻ nhỏ. Nhiều trẻ nhỏ cũng khiến không khí học tập trong lớp xoá mù chữ trở nên lộn xộn hơn không ít. Thích Ngọc Tú phỏng chừng là chuyện này có quan hệ cùng công xã cách vách, đại đội trưởng bọn họ khẳng định là không muốn đại đội bọn họ cũng bị chuyện như vậy liên lụy đi vào, bằng không cái chức đại đội trưởng này của hắn cũng không dễ làm. Thích Ngọc Tú kinh ngạc với những chuyện này, còn mấy đứa Tiểu Bảo Châu bọn họ không sao cả, Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn khe khẽ nói nhỏ: “Hiện tại nhiều bạn nhỏ được đi học, chúng ta càng phải nỗ lực. Không thể kém hơn so với bọn hắn
Bảo Sơn gật đầu: “Em nói đúng"
Tình huống này dưới mắt những thanh niên trí thức đó chính là nhiều người tới học thật, nhưng toàn là những người tới làm phiền bọn họ.
Bởi vì rất nhiều đứa bé căn bản không ngồi yên được, hơn nữa chúng tới cũng không phải thiệt tình muốn học tập, chính là lại đây để giết thời gian mà thôi.
Điều này làm cho mấy người giáo viên bọn bọ rất bực bội. Tuy rằng bọn họ bất đắc dĩ mới tới làm giáo viên lớp xoá nạn mù chữ, nhưng mà dù gì cũng là một giáo viên.
Bọn họ cũng cảm thấy thoả mãn với những học sinh chăm chú nghe bọn họ giảng bài. Đó cũng là một vinh dự đối với bọn họ.
Lại còn coi như một sự đền bù vì thể lực bọn họ không tốt, không làm được những việc nặng nhọc. Đại khái, nó còn có một ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Đó là, ừ thì chúng ta không giỏi về phân loại bắp, không giỏi thu hoạch khoai lang, nhưng mà chúng ta có học vấn hơn các người. Chúng ta biết chữ, biết số học, biết đọc sách. Tôi chính là một thanh niên nam/ nữ rất có năng lực, chứ không phải vô dụng như các người nghĩ đâu.
Nhưng mà hiện tại trong lớp của bọn họ thêm vào những người này, mấy người bọn họ không phải thật sự muốn “Xoá nạn mù chữ”. Bọn họ tới chỉ để náo loạn mà thôi, đã không nghe giảng còn lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện riêng. Như thế có phải là người ta tới làm phiền giáo viên bọn họ hay không?
Chính vì lẽ đó, những giáo viên tới lượt mình lên lớp, người nào cũng ôm một bụng bực bội trong mình.
Những người chân thành muốn giảng dạy cho bọn họ một chút kiến thức dĩ nhiên là không vui nổi rồi. Một tiết học bình thường có thể giảng được mười chữ, bây giờ vì những người tới náo loạn, mà giáo viên cố gắng lắm cũng chỉ truyền tải được tám chữ. Tự nhiên là giáo viên rất bực bội rồi. Nhưng mà trong lớp cũng có những người cao hứng.
Ví dụ như hai anh em Tiểu Bảo Châu.
Vốn toàn bộ lớp xoá nạn mù chữ chỉ có hai anh em nhà cô bé, nay lại có rất nhiều trẻ con, tự nhiên là hai đứa sẽ vui vẻ rồi.
Đương nhiên cũng không phải vì có thêm bạn để chơi, hai đứa bé này mấy năm nay có thèm kết bạn với ai đâu, cho nên chúng cũng không thiết tha gì việc kết bạn. Chỉ là có thêm nhiều đứa nhỏ nghĩa là có người để so sánh với chúng.
Trước kia không có người để so sánh, bây giờ có rồi, mà lại có rất nhiều người nữa, đó không phải là một niềm vui hay sao?
Nhà họ Điền? Hư vinh? Hai anh em.
Đúng vậy đó. Cứ thử xâu chuỗi mấy dữ kiện kia lại là hiểu mà. Có hai bên tương phản như vậy, mọi người mới càng cảm thấy hai anh em nhà Tiểu Bảo Châu càng thêm ngoan ngoãn, đã hiểu chuyện lại hiếu học.
Sau đó bọn họ nhìn sang con cái nhà mình, tại sao lại chỉ muốn đè chúng ra mà đánh mông chứ? Những đứa bé khác: “......"
Lòng người quả thật quá hiểm ác.
Chiêu Đệ cũng không nghĩ tới, cô em họ của mình hoá ra chính là “Con nhà người ta” trong truyền thuyết.
1004 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo