Vợ Điền Tam sửa tên kêu tên thành Nhiều Nhi, thật đúng là ứng câu nói kia, bởi vì cô ta liên tiếp sinh ra ba đứa con trai.
Chiêu Đệ suy nghĩ bay xa.
Mọi người đừng nghĩ, một hồi ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, đã làm cho Chiêu Đệ thay đổi.
Chiêu Đệ vẫn là Chiêu Đệ, chính là lại không phải Chiêu Đệ của ngày hôm qua.
Hiện tại Chiêu Đệ này là cô của vài thập niên sau.
Chính cô cũng không nghĩ tới, một hồi ngoài ý muốn kia, lại làm cô quay về khi mình còn nhỏ, tới thời điểm nhà cô còn chưa có em trai.
Khi còn nhỏ cô rất mong muốn mình có em trai, bởi vì mỗi người đều nói không có em trai không được, trong thôn nếu nhà nào mà không có con trai, là sẽ bị người ta châm chọc là không có người chống lưng. Cô cũng luôn rất muốn có em trai, chỉ cần có em trai, cô mới có thể có người chống lung.
Trước kia Chiêu Đệ đều nghĩ như vậy, ít nhất là khi cô còn nhỏ cùng với lúc trở thành thiếu nữ vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng mà, cô có một đứa em trai rồi đến hai đứa em trai, cuối cùng là ba đứa em trai, càng ngày cuộc sống của nhà cô càng khó khăn hơn.
Nhà cô nhiều con, mỗi ngày trôi qua thật là khổ sở. Lúc đó bác dâu thứ lại kiên quyết phải chia nhà. Ông bà thì bất công, chỉ coi trọng nhị phòng, tam phòng nhà bọn họ mỗi ngày trôi qua lại càng khó khăn hơn.
Những ngày đói khổ đó, ăn còn không đủ no, mặc cũng không đủ ấm, rồi suốt ngày bị đánh bị mắng, Chiêu Đệ cho dù chỉ hồi tưởng lại cũng không dám suy nghĩ.
Chỉ là những điều này còn không phải kinh khủng nhất. Điều kinh khủng nhất là năm cô 18 tuổi. Năm ấy, mẹ cô gả cô cho một người chột mắt. Người chột mắt kia thích nhất là ở nhà đánh vợ, hắn đã liên tiếp đánh chết ba người vợ rồi, cô chính là người thứ ba đó.
Nhưng mà, gã chột đó có tiền. Hắn lén lút làm đầu cơ trục lợi, kiếm được rất nhiều tiền.
Cha mẹ cô đã đem cô “Bán” lấy ba trăm khối.
Đương nhiên, ba mẹ của cô đã giữ cô lại đến năm mười tám tuổi, cũng không phải hai người bọn họ thương tiếc gì cô, mà bởi vì cô có thể làm việc, ba mẹ cô muốn cô giúp đỡ trong nhà nhiều thêm vài năm. Nếu không phải lão chột đó nhìn trúng cô, cho một cái giá tốt, khả năng cô còn phải ở nhà thêm nhiều năm nữa.
Tại vì em trai cô tuổi còn nhỏ, không cần vội vàng kết hôn.
Những ngày sau ngày cô bị gả đi, quả thực không dám nhớ lại. Mỗi ngày đều bị đánh, đã vậy mẹ cô còn muốn cô phải hỗ trợ cho nhà mẹ đẻ. Bọn họ mặc kệ cô gửi về nhiều hay ít, mẹ cô đều cảm thấy không đủ.
Những thứ cô gửi về chính cô cũng không biết được nhiều hay ít. Chỉ là lúc ấy, cô còn không dám phản kháng, cũng sẽ không phản kháng. Càng không hiểu phản kháng là gì.
Lại sau này, em ba em tư em năm cũng bị “Gả” đi theo hình thức tương tự như vậy.
Các cô xuất giá đổi lấy một số tiền lớn cho nhà.
Bởi vì cha mẹ cô từ cô mà thấy được chỗ tốt của việc gả con gái, cho nên cũng gả hết mấy đứa còn lại đi.
Nói đến Phán Đệ...... Chiêu Đệ hận đến ngứa răng, cái con ranh con này khi còn nhỏ giống mẹ cô nhất. Khi cô còn nhỏ cũng rất bực đứa em gái này, chính là lại không biết, đây mới là đứa khốn nạn nhất, nó trời sinh đã khốn nạn rồi, đáng tiếc cô biết được quá muộn.
Năm đó cô gả chồng, chính là một tay nó tạo ra.
Là Phán Đệ biết tên chột mắt kia, nó muốn đạt được chỗ tốt từ trên người tên chột, không ngừng trêu chọc tên chột kia. Nhưng mà, cái tên nó báo với tên chột kia lại là tên của cô.
Tuy rằng tên chột mắt đã biết, nhưng hắn lại không để ý, bởi vì cô lớn lên cũng không xấu, hơn nữa hai chị em cô lớn lên lại khá giống nhau. Tên chột mắt khả năng cũng nghĩ rằng mua một tặng một, cho nên mới hỏi cưới cô.
Phán Đệ cũng từ vụ đó thu được chỗ tốt, sau khi cô bị cha mẹ gả đi, nó đã vụng trộm trốn ra bên ngoài.
Lúc ấy, Vọng Đệ tuổi còn nhỏ đã bị gánh trách nhiệm phải gả đi ra ngoài.
Sau đó mấy chị em bọn họ không một đứa nào có cuộc sống vui vẻ.
Bọn họ bị gả đi ra ngoài như vậy, làm gì được chọn chỗ gả cho người trong sạch? Em ba là thảm nhất, mới kết hôn được một năm đã vì khó sinh đã chết.
Em tư kết hôn được ba năm, chồng của nó lên núi đặt bẫy sắt bắt thỏ nên bị tàn phế, bà mẹ chồng thì khắc nghiệt, đứa con lại còn rất nhỏ. Từ sau khi chồng nó bị tàn tật, ở nhà sinh ra rất nhiều chuyện, mỗi ngày trôi qua còn đắng hơn cả ngậm hoàng liên. Còn có em năm......
Tóm lại bọn họ không có một người nào có cuộc sống tốt đẹp.
Một năm kia, khi em họ Bảo Châu về quê lễ bái bác cả, cô bé đã gặp được cô.
Là Bảo Châu giúp cô, cô bé đã giúp cô thoát khỏi cái nhà kia. Nó giúp đỡ khiến cho chồng của cô phải vào tù, cô cũng thuận lợi ly hôn mang theo đứa nhỏ vào thành phố.
1008 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo