Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn lại chạy xuyên qua mấy người lớn. Hai đứa tới quay chung quanh người Chu Tri Thanh.

Chiêu Đệ không đi, cô nhìn bọn họ trong chốc lát. Cho tới khi mấy người Bảo Châu rốt cuộc đã hỏi chuyện xong, cô cũng đi tới bên người Chu Tri Thanh. Lần này cô lại đây, chính là muốn trịnh trọng cùng Chu Tri Thanh xin lỗi, tuy rằng sự tình không phải do cô làm, nhưng mà nguyên nhân lại do chuyện của cô gây ra.

Chiêu Đệ đi tới bên người Chu Tri Thanh: “Giáo viên Chu Chu Tri Thanh rất lạnh nhạt nhìn cô nói: “Có việc gì sao?"

Chiêu Đệ thật sâu cúi đầu một cái, nói: “Thực xin lỗi, chuyện của cháu đã làm ngài chịu ủy khuất, thật sự rất xin lỗi"

Chu Tri Thanh nhìn cô như vậy, hắn cũng thoáng hoảng sợ, nhưng mà rất nhanh liền nói: “Thôi, chuyện cũng xong rồi, may mắn cũng không xảy ra chuyện gì quá đáng. Chuyện này chúng ta đều hiểu rõ.

Chiêu Đệ cắn môi, nói: “Sự tình tuy rằng hai bên đều hiểu rõ, nhưng mà cháu nên tới xin lỗi Đại khái là nghe được cô nói như vậy, sắc mặt Chu Tri Thanh hòa hoãn một chút, hắn nói: “Được rồi tôi cũng không muốn nhắc nhiều về chuyện đó nữa. Nếu về sau cháu nghĩ đến nghe giảng bài, thì cứ tới đây nghiêm túc nghe giảng bài.

Đây là hắn có ý muốn nói, cô kỳ thật căn bản một chút cũng sẽ không muốn nghe giảng bài.

Chiêu Đệ: “Cháu đã biết.

Kỳ thật cô biết đến, người trong nhà cô sẽ không cho phép cô tới nghe giảng, bởi vì cô còn phải làm việc cho họ cơ mà.

Cô năm nay mới tám tuổi, cũng vừa lúc là lứa tuổi bắt đầu có thể làm việc. Nhưng mà Chiêu Đệ quyết định, mặc kệ thế nào, cô cũng phải tới nghe giảng bài. Trước kia cô luôn oán trời trách đất, cảm thấy số mệnh mình không tốt. Kỳ thật, lúc ấy cô đã từng nỗ lực cố gắng đi thay đổi số mệnh chưa? Câu trả lời là chưa. Chính vì vậy, lúc này đây, cô phải vì bản thân mà tự mình nỗ lực một lần.

“Giáo viên Chu, hẹn gặp lại. Cô lại nhìn về phía đứa em họ bên người hắn, nói: “Bảo Châu, chị phải đi rồi"

Bảo Châu gật gật đầu, mắt thấy Chiêu Đệ lại cùng mẹ cô nói xong lời từ biệt, ngay sau đó chạy ra. Thấy con bé dường như có một chút lưu luyến không muốn rời đi, cho nên Thích Ngọc Tú cảm khái nói: “Đứa con gái Điền Tam này sau khi bị ngã một cái lại hiểu chuyện hơn không ít.

“Đã xảy ra chuyện đó rồi làm sao còn không hiểu chuyện cơ chứ? Đại nạn không chết, cha mẹ lại không dựa vào được, không hiểu chuyện hơn thì còn có thể làm sao?"

“Chuyện đó..."

Giờ tan học cố định của bọn họ là lúc bốn giờ chiều, lúc đó trời còn chưa có tối, nhưng mà mặt trời đã xuống núi rồi. Thời điểm này đúng là hoàng hôn, tối cũng không tối hẳn mà sáng thì chẳng sáng rõ.

Thích Ngọc Tú dẫn theo mấy đứa con về nhà, Tiểu Bảo Sơn nói: “Mẹ xem, chị ta có phải hay không có một chút gì đó không thích hợp?"

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Đúng là có chút không thích hợp.

Thích Ngọc Tú nhìn hai đứa nhỏ đang thảo luận mà nói năng rất rõ ràng rành mạch, cô nở một nụ cười, nói: “Cô bé xác thật là đột nhiên thay đổi không ít.

Chiêu Đệ cũng không để ý đến. Nhưng những người bên cạnh cô đều nhạy cảm nhận biết được sự thay đổi to lớn trong tính cách của cô.

Loại sự tình này, kỳ thật rất dễ dàng cảm giác được.

Nhưng mà bọn họ có suy nghĩ đến nát cả óc, cũng không thể tưởng tượng ra được trường hợp có người đã chết đi ở tương lai, sau đó quay trở về quá khứ sống lại một lần nữa. Cho nên tuy rằng cảm thấy Chiêu Đệ trở nên có điểm kỳ quái, nhưng mà cũng không có đào sâu suy nghĩ. Hơn nữa, cô bé ấy thay đổi như vậy luôn là tốt.

Bốn mẹ con cùng nhau về đến cửa nhà, Tiểu Bảo Nhạc liếc mắt một cái thấy được con nhím vẫn đang sống ở hàng rào tre trước của nhà mình, cậu lập tức duỗi ngón tay nhỏ chỉ vào nó, nói: “Xem kìa, nó vẫn ở đó"

Bảo Châu theo ngón tay em trai nhìn qua, gật đầu: “Đúng vậy nha, nó như thế nào còn ở nơi này"

Cái con nhím nhỏ này là đem cửa nhà bọn họ trở thành cứ điểm của mình hay sao?

Cô bé khom lưng nhìn qua, nói: “Tại sao mi còn không đi? Không sợ chúng tao ăn thịt mi hay sao?"

Con nhím nhỏ yên lặng cuộn mình thành một quả cầu gai nhỏ.

Tiểu Bảo Châu kinh ngạc: “Mọi người xem kìa, nó nghe hiểu được con nói gì?

Thích Ngọc Tú: “Này...... Không đến mức đó đi. Chẳng qua bởi vì con quấy nhiễu nó, nó mới có phản ứng"

Tiểu Bảo Châu cúi đầu nhìn quả cầu gai nhỏ, đột nhiên nói: “Mẹ, chúng ta nuôi nó đi?

Thích Ngọc Tú: “? ??"

Con nói đùa gì vậy?

Nuôi nuôi một con nhím sao?

Cô nghe qua nuôi heo nuôi chó, nuôi gà nuôi vịt cùng nuôi thỏ, nhưng chưa từng nghe qua nuôi con nhím bao giờ?

Thích Ngọc Tú muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn con gái nhà mình mở đôi mắt to sáng lấp lánh rất mong đợi nhìn mình, cô lập tức chần chờ.

Chuyện này..... cô thật sự do dự.

1022 chữ

0.11657 sec| 2395.906 kb