Vợ Đại Sơn cảm khái: “Chị vẫn tiếp thu được kiến thức, em thì không được, vừa nghe những cái đó đã cảm thấy đau hết cả não rồi, em thật sự nghe không vào"
Thích Ngọc Tú: “Tôi cũng nghe theo những lời chồng tôi nói đẩy. Thời điểm anh ấy còn sống đã dặn dò, phải để cho mình và mấy đứa nhỏ biết chữ này, biết số học này. Những thứ đó chỉ cần có cơ hội, em không được phép buông tha Lại là chồng của chị nói cho chị, vợ Đại Sơn yên lặng nhìn trời, tuy rằng trong phòng này thực ấm áp, nhưng mà không biết có phải do cô nghe Thích Ngọc Tú nhắc đến chồng mình nhiều quá hay không, mà cô luôn cảm thấy ở cái nhà này âm khí trầm trọng.
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vợ Đại Sơn hít một hơi, nói: “Vậy thôi chị ạ. thời gian cũng không còn sớm, em phải trở về khiêng quả phỉ lại đây cho chị Thích Ngọc Tú: “Được thôi. Cảm ơn cô.
Cô cũng không giữ người ta ở lại, vợ Đại Sơn không nấn ná thêm một chút nào nữa đã vội vàng đi rồi. Sau khi nói chuyện với Thích Ngọc Tú, vợ Đại Sơn cảm thấy tâm tình mình vô cùng hưng phấn. Cứ nhìn vào chiếc áo cô đổi được từ tay Thích Ngọc Tú, cô đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi. Những đường may thủ công, những hoạ tiết trên chiếc áo này căn bản không phải mấy người phụ nữ nông thôn như họ làm ra được. Chỉ cần liếc qua một cái là biết đây chính là quần áo may sẵn được mua từ trên thành phố lớn rồi. Bởi vì ở địa phương nhỏ nhất định không có kiểu dáng và hoạ tiết như thế này đâu.
Hơn nữa, vợ Đại Sơn một chút cũng không có hoài nghi những lời Thích Ngọc Tú nói. Những người ở niên đại này vốn dĩ không có nhiều kiến thức như vậy, tự nhiên họ sẽ không nghĩ được sâu xa hơn. Nhìn đường may và hoa văn tinh xảo trên quần áo, vợ Đại Sơn chỉ có thể nghĩ rằng nó là do một cô gái trên thành phố vì cảm ơn mà đưa cho Thích Ngọc Tú mà thôi. Hơn nữa, cái khả năng đó cũng là khả năng mà cô ấy dễ tiếp nhận nhất, cũng dễ tin tưởng nhất.
Sau khi cô ấy trở về nhà, nhìn thấy chồng mình đang chặt củi khô, đã mang quần áo ra khoe khoang với hắn một trận.
Đại Sơn líu lưỡi: “Loại vải gì đây chứ, vuốt vô cùng mềm. Anh chưa bao giờ thấy qua Vợ Đại Sơn: “Đó là tự nhiên. Em cũng chưa thấy bao giờ mà.
Cô mang theo vài phần đắc ý, bắt đầu kể ra lai lịch những quần áo này, vừa nói vừa vui mừng dào dạt: “Chờ em giặt sạch sẽ xong, chắc chắn quần áo này nhìn còn cao cấp hơn bây giờ nhiều, anh trai cả của em khẳng định sẽ thích Đại Sơn hàm hậu cười: “Đó là tự nhiên, anh đi đưa quả phỉ cho vợ Điền Đại nhé?"
Vợ Đại Sơn lắc đầu: “Anh đừng đi, nếu bị người ta thấy lại nói xấu cho xem, chỉ có bốn mươi cân cũng không tính nặng, để em mang đi cho"
Cô vừa chuyển đầu nhìn thấy trên tường có treo mấy con cá đông lạnh, nói: “Em cũng cho vợ Điền Đại một con cá. Có con cá này, nhà chị ấy cũng có thể cải thiện sinh hoạt một chút.
Đại Sơn: “Được"
Thích Ngọc Tú không muốn nhận cho nên cô cùng vợ Đại Sơn đưa qua đưa lại một hồi lâu, nhưng mà cuối cùng vẫn là vợ Đại Sơn giành lấy được thắng lợi, Thích Ngọc Tú: “Hôm nay giữa trưa nhà chúng ta hầm cá ăn đi.
Tiểu Bảo Châu hoan hô một tiếng, cô bé vô cùng cao hứng.
Bảo Sơn cũng cong khóe miệng, cậu nói: “Con đi giúp mẹ đốt củi khô Thích Ngọc Tú: “Tốt lắm!"
Nhà của cô chỉ có vài người như vậy, cô không ôm mọi chuyện hết về mình, bọn nhỏ đã muốn hỗ trợ, cô vui còn không kịp nữa là ngăn cản chúng.
Thích Ngọc Tú nói: “Ăn xong cơm trưa đã, chúng ta nên sớm một chút xuống núi, mẹ dẫn theo các con đi thăm Chiêu Đệ một chút.
Tiểu Bảo Sơn nhíu mày, hỏi: “Tại sao lại dẫn chúng con đi thăm chị ta ạ?"
Cậu nghiêm túc nói: “Bọn họ không phải người tốt, còn muốn lừa gạt chúng con nữa.
Lời nói mới rồi, Bảo Sơn đều nghe thấy được.
Thích Ngọc Tú: “Mẹ biết mà, mẹ cũng biết bọn họ không phải người tốt, nhưng mà Chiêu Đệ cho dù tình cách như thế nào cũng là thân thích của chúng ta. Những lúc sinh tử của con bé như thế này, cho dù quan hệ hai bên nhà lạnh nhạt, chúng ta cũng nên đi thăm con bé một chút. Cô thở dài một tiếng, nói: “Nói thế nào, con bé cũng là một đứa nhỏ, còn là con gái của chú ba nhà các con"
Tiểu Bảo Châu cái hiểu cái không, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ"
Thích Ngọc Tú nhẹ giọng cười, nói: “Mẹ biết, các con đã nghe được những lời vợ Đại Sơn nói vừa rồi, cho nên rất oán giận mấy người bọn họ. Mẹ cũng suy nghĩ rồi, lời nói này không phải do Chiêu Đệ nói mà là mẹ của con bé nói. Hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau. Chúng ta không thể vì mẹ con bé không tốt mà ghét bỏ con bé đúng không? Có ai mà chọn được nơi mình sinh ra đâu?"
1046 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo