Bọn họ càng thêm ở trong lòng nghiêm khắc nhắc nhở chính mình, phải cách xa người đàn bà kia ra một chút. Thật đúng là chó cắn người là chó không sủa.

Ngày thường nhìn nhu nhược, bản chất lại không phải yếu đuối như vậy.

Nói tóm lại, những ngày này trong thôn chính là vô cùng náo nhiệt.

Đó cũng là lẽ tự nhiên thôi, mấy người Thích Ngọc Tú ở trong núi còn nghe được tiếng gió, càng đừng nói tới những người ở tại trong thôn. Với bọn họ còn phải diễn tả bằng từ chuyện trò rôm rả, thêu dệt muôn nơi mới đúng.

Cơm trưa xong xuôi, Thích Ngọc Tú để cho mấy đứa nhỏ thu thập một chút, sau đó cô mang theo ba đứa bé cùng nhau ra cửa, trong túi cô đựng năm cái trứng gà, lễ thăm bệnh như vậy xem như đã rất phong phú. Theo lý thuyết, Thích Ngọc Tú sẽ không mang hết cả năm cái như vậy. Cô không phải một người thích tỏ vẻ giàu có.

Nhưng mà, ai bảo chị dâu nhà Đại Sơn nói quá nghiêm trọng đây. Đêm qua một lần đều tắt thở sau đó mới bình thường trở lại được. Nói câu không dễ nghe, người này có thể sống được hay không thật đúng là khó mà nói. Hiện tại Thích Ngọc Tú mang nhiều lễ vật như vậy, cũng bởi vì cô suy nghĩ lời này.

Ngay cả tử tù trước khi lên pháp trường còn được một bữa ăn thịnh soạn cuối cùng nữa là một đứa bé gái.

Nhà họ Điền chỉ sợ là sẽ không quản bất kỳ chuyện gì của Chiêu Đệ nữa. Nếu cô bé thật sự không sống được, gia đình kia sẽ không lãng phí đồ ăn trên người cô bé đâu.

Thích Ngọc Tú không thể nào đứng nhìn loại chuyện như vậy xảy ra trước mắt mình được.

Nếu cô thật sự không có, đứa nhỏ nhà mình đều ăn không đủ no, sẽ không quản.

Nhưng bây giờ nhà cô có, tự nhiên sẽ không keo kiệt như vậy.

Thích Ngọc Tú dẫn theo mấy đứa bé đi vào nhà họ Điền, không ngoài dự liệu, trong nhà họ Điền vẫn còn một vài người bên trong. Mọi người vẫn vui vẻ xem náo nhiệt tới tận bây giờ.

Chợt thấy Thích Ngọc Tú, mấy người đó vội vàng nói: “Vợ Điền Đại tới"

Bà cụ Điền không thèm đứng dậy, chỉ ngồi một chỗ hừ lạnh một tiếng. Bà ta vẫn vì chuyện mấy ngày hôm trước mà không vui. Nhưng mà Thích Ngọc Tú cũng không cho bà ta quá nhiều thể diện, cô thẳng thắn nói: “Tôi nghe nói Chiêu Đệ bị thương, đến xem cô bé"

Bà cụ Điền: “Nó ở trong phòng chất củi"

Hai người giao lưu mười phần ngắn gọn.

Vậy mà, Thích Ngọc Tú cảm thấy cùng bà ta nói chuyện vẫn dễ chịu hơn so với hai chị em dâu khác.

Cô có thể dễ dàng đối phó với những người làm mặt lạnh như bà ta, nhưng mà chán ghét mấy người giả vờ khủng bố và những người hay khóc sướt mướt.

Thích Ngọc Tú xoay người dẫn theo ba đứa nhỏ đi tới phòng chất củi, bà cụ Điền nhìn Bảo Sơn, phi một tiếng, nói: “Đen đủi"

Ông cụ Điền liếc mắt nhìn bà ta một cái, ho khan một tiếng.

Thích Ngọc Tú đã ra cửa, cho nên không thèm để ý đến động tác nhỏ của bọn họ, cô dẫn theo mấy đứa nhỏ đi thẳng một mạch tới phòng chất củi.

Kỳ thật nhà họ Điền sinh hoạt thật sự còn nhìn được một chút, bởi vì trong thôn cũng không phải nhà nào cũng có phòng chất củi. Nhà họ Điền lại có, nghĩa là cuộc sống của bọn họ cũng coi như không tồi.

Thích Ngọc Tú đi vào phòng chất củi, thấy vài đứa nhỏ trong phòng chất củi, đều là con của tam phòng.

Nhị phòng có mấy đứa Nữu Tử, Phúc Tử, Cẩu Tử, Anh Tử, không một đứa nào có mặt ở trong này. Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, Điền nhị tẩu khẳng định là không cho phép đứa nhỏ của mình tới lây dính vào chuyện này.

Chiêu Đệ nằm ở trên cỏ tranh, cái trán đã được xử lý qua, được băng bó băng gạc, tối hôm qua làm náo loạn đến đại đội trưởng cũng phải tới, nhà họ Điền nếu không chữa bệnh cho con bé là không được.

Bên người con bé bây giờ chỉ còn lại mấy chị em gái của nó, Phán Đệ vừa thấy Thích Ngọc Tú tiến vào, vội vàng lấy lòng cười: “Bác dâu cả"

Ngay sau đó lại tiến lên: “Em gái Bảo Châu.

Bảo Châu trợn trắng mắt, Bảo Sơn lạnh giọng: “Đừng có chạm vào em gái tôi"

Cậu chắn ở phía trước Bảo Châu.

Chiêu Đệ rõ ràng đã bệnh nặng như vậy, nhưng bên người con bé không có lấy một người lớn. Bây giờ cô bé đã tỉnh, ngốc ngốc nhìn lên đỉnh phòng, cũng không biết có nghe thấy thanh âm hay không, nhưng đầu bất động, tròng mắt cũng không chuyển lấy một cái.

Thích Ngọc Tú xem trên người cô bé ngay cả cái chăn cũng không có, đứa bé nhỏ nhắn Vọng Đệ, dẫn theo Tưởng Đệ và Muội Tuyệt đang đắp rơm rạ trên người cô chị gái, chắc chúng nghĩ làm như vậy có thể khiến cho Chiêu Đệ ấm áp hơn một ít.

Thích Ngọc Tú nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô bừng bừng lửa giận. Cô biết nhà họ Điền không thèm chú ý đến con bé. Nhưng không nghĩ tới bọn họ tàn nhẫn đến mức này.

Cho dù nó có như thế nào, thì cũng là con cháu của nhà mình cơ mà.

Hai vợ chồng già nhà họ Điền vô cùng tàn nhẫn đã đành, ngay cả vợ chồng Điền Tam cũng là không bằng heo chó, cho nên mới mặc kệ sống chết của con gái như vậy.

1037 chữ

0.09927 sec| 2401.531 kb