Thích Ngọc Tú hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình không thể quá tức giận, tức giận với những loại người này không đáng.
Nếu như chính mình có chuyện gì, đứa nhỏ nhà mình lại rơi xuống tay những người này, lúc đó mới thật sự xong đời.
Nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú lại hít sâu một hơi, hô hấp vài cái để bình tĩnh lại. Lúc sau, cô đi tới bên người Chiêu Đệ, nói: “Chiêu Đệ, bác là bác dâu cả đây, cháu cảm thấy trong người thế nào?"
Chiêu Đệ nghe được thanh âm, đôi mắt thoáng giật mình, Thích Ngọc Tú lấy ra năm cái trứng gà chính mình đã nấu chín, nói: “Bác dâu cả nghe nói cháu bị thương, nên đã nấu cho cháu mấy cái trứng gà. Tới đây ăn đi cho mau khoẻ.
Chiêu Đệ còn không có động, bên người nó đã truyền đến thanh âm nuốt nước miếng của mấy đứa nhỏ.
Một bên Phán Đệ đột nhiên khóc lên, thanh âm rất nhỏ liên tiếp được phát ra, cả người đều mềm yếu bất lực, nó run rẩy nói: “Bà đánh cháu, mẹ cũng oán trách cháu, không cho cháu cơm để ăn.....
từ tối hôm qua tới giờ cháu không được ăn cơm..."
Cô bé vừa nói vừa khóc, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào trứng gà.
Con bé cứ nghĩ rằng, chính mình đã thể hiện vẻ đáng thương như vậy, nói đến nỗi không có cơm ăn, hẳn là Thích Ngọc Tú nên đem trứng gà cho mình ăn mới đúng! Tại sao phải cho chị gái Chiêu Đệ chứ? Chị ta có ăn cũng sẽ không khoẻ lên được. Như thế không phải chỉ tổ lãng phí đồ ăn sao?
“Bác dâu cả...... cháu đói..... Một chút động tác nhỏ như vậy, ở trong mắt đứa nhỏ vẫn thật là đáng thương.
Nhưng mà Thích Ngọc Tú là người trưởng thành, hơn nữa cô đã biết nội tâm Phán Đệ không tốt.
Vậy nên cô cũng không thèm tức giận, chỉ nói rằng: “Nếu cháu đói bụng thì đi tìm mẹ cháu đi. Hai mẹ con nhà cháu có thể hợp tác ăn ý cùng nhau lừa gạt người khác, nghĩa là tình cảm vô cùng sâu đậm rồi. Thật là một đôi mẹ con lợi hại. Đừng có ở trước mặt tôi lay động, cũng đừng gọi tôi là bác dấu cả, tôi gánh không được cái từ đó đâu.
Nói xong, Thích Ngọc Tú cũng không thèm để ý tới Phán Đệ, chỉ quay sang nhìn Chiêu Đệ nói:
“Bác dâu cả lột vỏ trứng cho cháu ăn, cháu phải ăn mới có sức lực, mới có thể sớm một chút khoẻ mạnh lên” Phán Đệ nức nở lên: “Bác dấu cả, cháu sai rồi, cháu......"
Thích Ngọc Tú không hề cho Phán Đệ một ánh mắt nào, một bên mấy đứa bé Bảo Châu cũng đều không quan tâm đến cô bé.
Bảo Châu nhìn Chiêu Đệ, thấy trên mặt cô bé không có một chút màu sắc nào, cả người đều ngây dại nhìn không có sức sống, phảng phất ngay sau đó sẽ không còn thở được nữa, cô bé hướng bên người anh trai rụt rụt, cảm thấy rất sợ hãi.
Bảo Sơn lập tức nắm lấy Bảo Châu tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô bé, nói: “Không có việc gì, anh ở đây rồi."
Tiểu Bảo Châu hơi thút thít một chút, cô bé nhìn Chiêu Đệ, nói: “Chị gái Chiêu Đệ, chị cố gắng ăn đi."
Chiêu Đệ nghe được thanh âm Bảo Châu, tựa hồ là mang theo vài phần chần chờ, cô bé chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng: “Bảo, Bảo Châu?"
Tiểu Bảo Châu nghiêm túc: “Chị gái Chiêu Đệ, chị cố ăn một chút gì, mẹ em nấu ăn trứng gà rất ngon"
Thích Ngọc Tú lúc này cũng đem trứng gà đưa tới bên miệng Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cúi đầu nhìn trứng gà, lại ngẩng đầu nhìn xem Thích Ngọc Tú, ngay sau đó tầm mắt dừng ở trên người Bảo Sơn, Bảo Châu cùng Bảo Nhạc, đột nhiên, cô bé rất nhanh một ngụm đem trứng gà cắn rớt một nửa.
Trứng gà ăn ngon như vậy, Chiêu Đệ cơ bản không nhai mà đã nuốt đi xuống, ngay sau đó lại đem một nửa kia ăn hết.
Thích Ngọc Tú cúi đầu lại lột một cái trứng gà, Chiêu Đệ giãy giụa ngồi dậy, Vọng Đệ vội vàng đỡ lấy cô bé. Chiêu Đệ cũng không chối từ, nhưng mà cả một cái trứng gà đã lấp đầy miệng cô bé, khiến cho cô bé nghẹn đến ho khan, rồi lại vội vàng che miệng lại, sợ lãng phí trứng gà. Cô bé liên tiếp ăn ba cái trứng gà, phảng phất như rốt cuộc cũng lấy lại một chút tỉnh táo. Lúc này Thích Ngọc Tú lại lột một cái, cô đơn giản nói với con bé: “Vẫn còn này, bác mang cho cháu năm cái trứng gà. Cháu không ăn, bác cũng sẽ không để lại cho người khác. Chiêu Đệ nhìn về phía bác dâu cả, suy yếu hỏi: “Cảm, cảm ơn bác dâu cả.
Sau đó, cô bé vội vàng hỏi: “Nhưng còn thừa lại hai cái, cháu có thể cho em gái ăn không?"
Thích Ngọc Tú: “Thân thể cháu còn yếu lắm.
Chiêu Đệ nghiêm túc: “Cháu đã ăn ba cái, cháu có thể dậy được rồi.
Thích Ngọc Tú thở dài một tiếng, nói: “Thôi tuỳ cháu vậy.
Cô đem lột xong trứng gà cùng một cái khác chưa bóc ra đưa tất cả cho Chiêu Đệ, Chiêu Đệ lập tức cho Vọng Đệ, nói: “Hai cái trứng gà này, ba đứa các em chia nhau ăn đi Phán Đệ vội vàng nói: “Chị gái..."
Chiêu Đệ: “Cút đi!"
Phán Đệ sửng sốt, thanh âm giả khóc cũng ngừng lại.
Chiêu Đệ nhìn Phán Đệ, trong mắt đầy oán hận nói: “Cút ngay!"
Cô bé quay đầu lại: “Ba đứa em mau ăn đi, bằng không sẽ bị Điền Cẩu Tử cướp đấy.
1072 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo