Thích Ngọc Tú: “Con còn trông cậy vào nó trông cửa sao?"

Tiểu Bảo Châu đúng lý hợp tình nói: “Con cảm thấy có thể mà, trên người nó nhiều gai như vậy cơ mà."

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Vậy con cứ nghĩ như thế cũng được” Thích Ngọc Tú không nói nhiều thêm nữa. Bởi vì đã tới lúc cô phải đi làm cơm chiều rồi. Mỗi ngày đều được ăn no bụng sau đó lên giường đánh một giấc say sưa. Cảm giác đó thật sự là hạnh phúc. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, các bạn nhỏ mỗi ngày đều được uống thêm một chén sữa bò. Bảo Nhạc là dùng bình sữa, buổi tối mỗi ngày cậu nhóc đều đòi ôm bình sữa, sau đó mới vô cùngvui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà không cần biết là túi đựng sữa hay là cái gì liên quan đến những thứ đó, Thích Ngọc Tú đều sẽ thiêu hủy bằng sạch.

Hơn nữa, cô còn bởi vậy mà phát hiện ra một sự tình đặc biệt tốt. Những vỏ hộp sữa đó đều làm bằng giấy, mà giấy đem nhóm bếp cực kỳ tốt, cực kỳ dễ bắt lửa, không khó khăn như sử dụng lá cây tùng hay cỏ tranh.

Đã có đồ châm lửa là không cần phải ra ngoài nhặt củi khô, chuyện này làm giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Thích Ngọc Tú.

Mấy ngày nay, Thích Ngọc Tú đã làm xong chăn cho Tiểu Bảo Sơn Tiểu Bảo Châu, lại còn làm lại chăn, đưa cho Bảo Nhạc dùng.

Cũng không phải làm lại chăn cho Bảo Nhạc là chăn của cậu không tốt bằng hai đứa kia đâu. Kỳ thật chăn của cậu nhóc cũng là mùa đông năm ngoái cô dùng loại bông không tốt, cho nên năm nay đã hỏng hết cả rồi, phải làm lại cho nó cái chăn bông mới thì tốt hơn rất nhiều.

Lúc trước Thích Ngọc Tú đã làm bông lót hoa một lần rồi, chăn vẫn là làm mới đến nỗi vỏ chăn đào thải xuống dưới còn có thể làm đệm giường. Đệm giường của bọn họ đều là dùng vỏ chăn làm, đặc biệt là Tiểu Bảo Nhạc, đồ mà cậu nhóc dùng là kém cỏi nhất trong ba đứa bé.

Đương nhiên, đây không phải do cô bất công với nó, mà là do cậu nhóc này quá nhỏ, đừng nhìn Bảo Nhạc đã sắp được ba tuổi, kỳ thật cũng chỉ hơn hai tuổi một chút. Hiện tại thi thoảng vẫn còn đái dầm đấy. Tuy rằng tình hình như vậy rất ít rất ít, nhưng cũng không phải không có.

Thích Ngọc Tú vì thế mới không bỏ được để làm đệm giường bằng vải tốt cho nó, cô sợ nó đái dầm làm hỏng, cho nên tự nhiên đồ của nhóc là kém cỏi nhất.

Nhưng mà Tiểu Bảo Nhạc cũng không phải thực để ý chuyện này, cái mà đứa nhỏ này để ý chính là ăn ăn uống uống. Đại khái đứa nhỏ nào đói quá đều như vậy. Chỉ để ý đến ăn, mặt khác không sao cå.

Thích Ngọc Tú đem bông cũ không cần cùng vải dệt đào thải xuống dưới làm một cái giường đất nhỏ cho nó.

Không phải vô cùng lớn nhưng mà vào đông một nhà bốn người còn có thể đắp cái chân.

Nếu không phải điều kiện trong nhà cứ như vậy, Thích Ngọc Tú thật là hận không thể làm một cái ga giường bằng bông trên giường đất. Hiện tại người trẻ tuổi cũng chưa gặp qua ga giường bằng bông trên giường đất. Nhưng mà thời điểm Thích Ngọc Tú đi thăm họ hàng ở trong thành đã từng gặp qua, mùa hè cuốn lên, buộc gọn gàng ở một bên vách tường. Mùa đông buổi tối lại mở nó ra sau đó lại trải lên đệm giường, làm như vậy có thể bảo trì một đêm nóng hổi.

Rất là tiện lợi lại và ấm áp.

Như bây giờ đó là một thứ xa xỉ, đã không có người dùng.

Hiện tại Thích Ngọc Tú còn nhớ mãi không quên đối với ga giường bằng bông trên giường đất. Nhưng mà cô cũng hiểu được, mình không thể làm những chuyện khoa trương như vậy được.

Hiện tại có cái ga giường bằng bông trên giường đất nho nhỏ như vậy, có thể đắp cái chân, cũng đã rất tốt rồi.

Mùa đông năm nay không có vất vả như mọi năm. Mùa đông năm nay, cả nhà cô đều được tận hưởng cảm giác ăn no mặc ấm mà bao nhiêu năm qua chưa từng được nếm trải.

Ngay cả mẹ con nhà Thích Ngọc Tú vốn gầy tong teo như que củi, bây giờ cũng đã thấy da thịt đầy đặn hơn rồi. Nhưng bởi vì mỗi ngày cả nhà đều ra cửa, cho nên mọi người không cảm thấy nhà bọn họ biến hóa quá nhiều.

Chỉ có rất nhiều người cảm khái chuyện mùa đông ánh nắng bị che khuất, nên Tiểu Bảo Sơn cùng hai đứa Tiểu Bảo Châu giống như đều trắng lên rất nhiều.

Chuyện này cũng là bình thường. Rất nhiều đứa nhỏ khác trong thôn cũng như hai đứa. Mùa đông đều trắng nõn sạch sẽ, tới mùa hè lại biến thành mấy đứa nhỏ đen thui như cục than.

Chẳng qua, những người đã lâu không gặp bọn họ đến khi lần nữa nhìn thấy mới cảm thấy kinh ngạc, không tin tưởng vào mắt mình. Ví dụ như kế toán của đại đội chẳng hạn. Hắn và đại đội trưởng không giống nhau.

Đại đội trưởng mỗi ngày đều đi lớp xoá nạn mù chữ, còn hắn thì không. Cho nên khi hắn thật sự nhìn thấy mấy đứa con nhà Thích Ngọc Tú, mới ngạc nhiên nói: “Đứa nhỏ này tại sao lại cao nhanh như vậy?"

Đại đội trưởng: “Có sao?"

1029 chữ

0.06911 sec| 2397 kb