Đại đội trưởng lại nhìn từ trên xuống dưới sau đó còn ngó trái ngó phải, vẫn không cảm thấy bọn chúng có gì khác biệt.

Kế toán: “Sao lại không khác chứ? Vợ Điền Đại cũng mập mạp hơn một chút rồi thây"

Thích Ngọc Tú: “Có sao?"

Nhưng cô không để ý tới hắn, chỉ quay sang đại đội trưởng hỏi: “Đại đội trưởng, ông kêu tôi tới làm gì vậy?"

Đại đội trưởng lúc này mới lấy lại tinh thần. Hắn cho người gọi bọn họ vào đại đội, tự nhiên không phải nghiên cứu bọn họ béo hay gầy. Bọn họ béo hay gầy có liên quan gì đến đại đội đâu.

Đại đội trưởng ho khan một tiếng, nói: “Cô còn nhớ rõ chuyện cá nhân tiên tiến mà lúc trước tôi đã nói với cô không? Tôi đã báo cáo lên trên rồi, công xã cũng phê chuẩn.

Thích Ngọc Tú: “Vậy sao?"

Cô mở to mắt, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cô đã sớm nghĩ cái danh hiệu cá nhân tiên tiến này. Tại sao lại không hướng tới chứ! Ai nghiêm túc làm việc mà không nghĩ đến vinh dự.

Làm gì có người nào mà thiệt tình vùi đầu khổ làm, không sợ khổ, không sợ mệt, không cần khen ngợi, không cần khen thưởng, cái loại người này... Dù sao đại đội bọn họ cũng không có. Thích Ngọc Tú cao hứng: “Chuyện này thật đúng là thật tốt quá, cảm ơn đại đội trưởng” Đại đội trưởng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cái này không cần cảm ơn, là do cô chăm chỉ làm việc, đây là cô nên được. Cô làm việc luôn luôn cần cù chăm chỉ, cho nên danh hiệu lần này chắc chắn phải đến lượt cô rồi. Chỉ tiếc một điều, tuy rằng cô là cá nhân tiên tiến của đại đội chúng ta, nhưng danh hiệu cá nhân tiên tiến của công xã thì hy vọng của cô không lớn lắm.

Hiện tại cá nhân tiên tiến của các đại đội, đều là từ đại đội xin, sau đó được công xã phê chuẩn. Mà cá nhân tiên tiến do đại đội sở hữu, lại cùng với cá nhân tiên tiến do công xã đề cử, sẽ tuyển chọn ra ba người, được đi tham gia hoạt động trong huyện, sau đó ở trong đại hội của huyện lại tuyển chọn ra mấy người, được đi thành phố..... Tóm lại chuyện cá nhân tiên tiến này là theo từnng tầng từng tầng một.

Như là Thích Ngọc Tú, nữ đồng chí như vậy, trên cơ bản rất khó được bình chọn là cá nhân tiên tiến của công xã.

Tuy mọi người đều nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, nhưng mà có mấy ai thực sự nghĩ rằng như vậy đâu.

Cho dù bọn họ có nghĩ như thế thật, thì trong công việc đồng áng cần nhất là sức khoẻ, đàn ông chắc chắn có ưu thế nhiều hơn phụ nữ. Điều đó thì chẳng ai dám lên tiếng phủ nhận cả. Nhưng mà đại đội trưởng là một người có chính kiến của riêng mình. Hắn hiểu được Thích Ngọc Tú đã làm việc thực sự nghiêm túc. Nếu không khen ngợi những người như vậy, thật sự là không công bằng với bọn họ. Lại nói, theo hắn âm thầm quan sát, Thích Ngọc Tú vẫn luôn vô cùng hưởng ứng các công tác của đại đội.

Đại đội kêu gọi mọi người tận tình cố gắng tham gia lớp xoá nạn mù chữ, cô làm được.

Đại đội cũng kêu gọi mọi người sang năm đều báo danh tiểu học cho con mình, cô cũng không chỉ một lần công khai nói qua sang năm sẽ cho mấy đứa con đi học.

Những chuyện cô đã thực hiện, việc nào cũng khiến cho đại đội trưởng cao hứng. So với những người cứ ra sức khước từ, hiển nhiên biểu hiện của cô trở nên vô cùng ấn tượng. Chính những người như cô mới nên được gọi là xã viên chuẩn mực nhất trong toàn đại đội.

“Tôi đã xem cô mỗi ngày đều ở lớp xoá nạn mù chữ học tập, vậy cô học tập thế nào rồi?” Nhắc tới cái này, Thích Ngọc Tú rất cao hứng, cô nói: “Học tập rất tốt. Tôi cảm thấy lớp xoá nạn mù chữ thật là làm chúng tôi thoát khỏi có cục diện mắt như mù, hiện tại tôi đã biết rất nhiều chữ, so trước kia thì nhiều hơn gấp bội lần. Có đôi khi đi trong thành tới nhà chị cả của tôi, hoặc là đi nhà máy bọn họ tìm chị ấy, nhìn đến khẩu hiệu cũng có thể đọc hiểu được rồi. Nếu như ở ngày trước, những chuyện đó tôi muốn làm cũng không có khả năng mà làm đâu.

Đại đội trưởng: “Thế cô viết chữ ra sao rồi?” Thích Ngọc Tú có chút ngượng ngùng, nói: “Cái này, tôi chỉ sợ không quá thuần thục."

Đại đội trưởng: “Nếu như vậy thì chuyện viết cảm nghĩ khi đoạt giải cứ để cho kế toán Vương thay cô viết, sau đó cô đọc vài lần để làm quen một chút. Cá nhân tiên tiến là phải đi lên công xã lãnh thưởng. Đến lúc đó còn phải nói một chút cảm nghĩ, nếu như cô nói không tốt lắm, vậy chuyện này không ổn rồi."

Thích Ngọc Tú: “Cảm ơn đại đội trưởng"

Cô tò mò hỏi: “Vậy lúc nào tôi được lên công xã lãnh thưởng?"

Đại đội trưởng: “Thứ hai tuần sau, trước đó tôi sẽ tranh thủ đưa cho cô cái bản thảo diễn thuyết này về viết một chút."

Thích Ngọc Tú: “Hả?"

Cô chấn kinh rồi, phải viết một chút nữa ư?

Đại đội trưởng sờ sờ cái mũi, lại bổ sung: “Cô cứ nỗ lực hết sức đi, dù sao nếu cô có thể viết được một chút cảm nghĩ thực tế của mình khẳng định là tốt nhất.

1025 chữ

0.09772 sec| 2393.781 kb