Đây là Thích Ngọc Tú vắt hết óc, mới nghĩ ra được một cái cớ hoàn hảo như vậy.
Thật là, không biết mất đi bao nhiêu sức lực.
Nhưng cô cảm thấy, câu chuyện này của mình nghe rất đáng tin.
Đây thực sự là câu chuyện hợp lý nhất mà cô nghĩ ra từ trước đến giờ.
Vợ Đại Sơn không nghĩ tới, còn có chuyện như vậy xảy ra.
Cô ấy cảm khái: “Số mệnh của chị, quả thực......"
Mấy đứa bé Bảo Sơn, Bảo Châu chớp đôi mắt, không biết mẹ cùng thím Đại Sơn nói gì đó, một đám dựng lỗ tai lên, lén lút nghe trộm.
Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa nhỏ nghe cái gì, đi qua lò sưởi ở đầu giường tự chơi với nhau đi.
Tiểu Bảo Châu bĩu môi.
Thích Ngọc Tú liếc mắt trừng cô bé một cái, cô bé lập tức lộ ra tươi cười lấy lòng, ngay sau đó đem mông nhỏ chuyển hướng về phía mẹ, nói: “Con không thèm ở đây nữa đâu, con đi chơi nhảy dây"
Anh trai tri kỷ và em trai vua nịnh nọt lập tức nói theo cô bé, ba đứa trẻ rất nhanh quay sang chơi với nhau rất vui vẻ.
Vợ Đại Sơn: “Mấy đứa trẻ nhà chị thật thông minh Thích Ngọc Tú: “Nghịch ngợm thì có ấy.
Vợ Đại Sơn nhìn cái áo này, tinh tế quan sát, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy giống quần áo cũ, cô nói: “Một chút cũng nhìn không ra.
Thích Ngọc Tú: “Thôi coi như ít mặc một chút quần áo cũng được."
Vợ Đại Sơn nhìn cái áo này, cảm thấy nó rất đẹp, hận không thể nói tôi tìm chút đồ vật cùng chị trao đổi, chị đừng động tí là đòi cắt đồ vật nữa, nhưng rốt cuộc lý trí chiếm cứ phần lớn hơn xúc động.
Vợ Điền Đại nói rất đúng, thứ này tuy thật sự đẹp, nhưng bọn họ mặc đồ màu trắng như vậy không tiện dụng chút nào.
Cô ấy thở dài một tiếng nói: “Thật là đáng tiếc"
Tiểu Bảo Châu ló khuôn mặt nhỏ ra, nói: “Chỉ cần có thể dùng thường xuyên, sẽ không đáng tiếc nữa"
Thích Ngọc Tú: “Tại sao con lại chạy ra đây?"
Cô bé làm một cái mặt quỷ, lập tức chuyển đi ra ngoài tiếp tục chơi nhảy dây.
Vợ Đại Sơn bật cười: “Con bé thật thú vị"
Cô ấy nghĩ đến cái gì, thấp giọng nói: “Theo như chị nói, vậy chị không chỉ có một cái áo này phải không?” Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy, tôi tính toán sửa lại cho mấy đứa bé thêm vài món quần áo, tôi mặc quần áo như thế nào cũng xong, nhưng mấy đứa trẻ thì không thể qua loa được. Vợ Đại Sơn do dự một chút, thấp giọng nói: “Em có thể nhìn xem không? Chị cũng biết đấy......
Trước kia em đã nhờ chị hỏi hộ một chút vải nguyên liệu, nhà em thật sự là thiếu...... Em muốn cùng chị trao đổi một chút để sửa quần áo cho con nhà em.
Thích Ngọc Tú: “Xem thì có làm sao đâu, nhưng đều là quần áo nữ. Con trai sợ rằng mặc không được đâu"
Vợ Đại Sơn: “Chắp vá sửa lại là được.
Thích Ngọc Tú: “Vậy được rồi"
Trước khi cô đi giặt quần áo đã nhặt đồ rồi phân loại ra, không phải vì cô có dự tính trước mà cô phân loại ra như vậy cho dễ giặt.
May mắn bây giờ có chỗ dùng tới.
Vợ Đại Sơn tròng mắt đều phải trừng lớn: “Ôi, chị nhận được nhiều quần áo quá."
Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy"
Vợ Đại Sơn cầm lấy một cái áo hooddie lông nhung màu xanh cổ vịt, nói: “Cái này! !!"
Cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn trúng cái áo ấy, nói: “Cái này con trai cũng có thể mặc được.
Thích Ngọc Tú: “Nếu cô muốn đổi, tôi đổi cho cô?
Lúc trước, Đại Sơn dẫn theo mấy cậu em vợ sửa nóc nhà cho cô, Thích Ngọc Tú không muốn thiếu nhân tình của nhà họ, thừa dịp này trả cũng rất thoả đáng.
Vợ Đại Sơn vui mừng ngẩng đầu nói: “Thật sự?"
Tuy rằng là thật sự muốn đổi, nhưng vừa nghe Thích Ngọc Tú không do dự đồng ý, trong lòng cô ấy vô cùng cao hứng.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Dĩ nhiên là thật rồi, mấy đứa bé nhà tôi còn nhỏ. Tôi muốn sửa quần áo cho chúng, cũng sẽ lãng phí không ít. Nếu đổi cho cô, cái này không cần sửa lại. Nhưng mà cô vẫn nên suy nghĩ một chút là đổi cho người nào trong nhà cô. Nếu đổi cho con cả nhà cô, khẳng định không chui vào được.
Vợ Đại Sơn: “Em không đổi cho nó đâu. Thằng cả nhà em đang học cấp hai, năm thứ ba, nó ở bên ngoài đọc sách, quần áo vá chằng vá đụp, sẽ khiến nó tự ti với người ta......
Cô ấy thở dài một tiếng, hai vợ chồng bọn họ đều vô cùng chăm chỉ làm lụng, nếu không phải muốn cho con mình được đi học, chắc chắn cuộc sống sẽ không vất vả như bây giờ.
“Vậy cô muốn lấy cái gì ra đổi?"
Thích Ngọc Tú nói rất chân thành “Tôi khẳng định không cần tiền."
Vợ Đại Sơn cười: “Đây là tự nhiên Cô ấy đang muốn dùng tiền mua, nghĩ rằng mua vải bố cũng không khác gì thế này. Nhưng đó là nhằm vào vải dệt của Cung Tiêu Xã, nếu đổi với cá nhân, cô ấy không dám, sợ có chuyện phiền toái.
Nhưng Thích Ngọc Tú không cần tiền, trong lòng cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra vợ Điền Đại cùng cô nghĩ giống nhau, không hề muốn động đến tiền, miễn cho ngày sau nói không rõ. Thích Ngọc Tú: “Vợ Đại Sơn, cô cũng biết, nhà tôi chủ yếu là thiếu lương thực, cho nên tôi nghĩ, cô có thể dùng quả khô để đổi hay không? Quả phỉ hay hạt thông gì đó đều được.” 1017 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo