Lúc này, chị dâu hai đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Thích Ngọc Tú, hỏi: “Mấy đứa con nhà em...
Sang năm có đi học không?"
Trước kia mọi người chẳng ai cảm thấy mấy đứa con nhà Thích Ngọc Tú có thể đi học. Nhưng mà hiện tại ngay cả lớp xoá mù chữ, nhà cô ấy cũng không bỏ buổi nào, thì mọi người lại không chắc chắn lắm về suy đoán của mình. Nhà cô ấy căn bản không giàu có, còn muốn đọc sách làm gì? Tóm lại, điều này làm cho người ta rất kinh ngạc.
Thích Ngọc Tú nhìn thanh niên trí thức đang tiến đến trước mặt hai đứa nhỏ nhà mình, trên mặt cô tràn đầy đều ý cười, nói: “Sang năm em cũng muốn đưa bọn chúng đi học!"
Cô nói câu này vô cùng kiên định, khiến cho mấy thanh niên trí thức đứng không xa chỗ đó nhìn về phía cô một cái. Thích Ngọc Tú lập tức lộ ra tươi cười. Đối với những người có học thức này, cô đều rất tôn kính. Có lẽ người trong thôn đều cảm thấy bọn họ làm việc một chút cũng không được, thật là vô dụng.
Nhưng mà Thích Ngọc Tú cảm thấy ngược lại, con người luôn có những chuyện mình làm được và những chuyện không làm được Lần này người tới dạy lớp thanh niên trí thức đúng là Chu Trị Thanh.
Chu Tri Thanh cười hỏi: “Chị dâu cả Điền, tôi cảm thấy ý muốn này của chị rất đúng, hai đứa nhỏ nhà chị đều vô cùng thông minh, cũng rất chăm chỉ chịu khó học tập, nếu không đi học thì thật sự quá đáng tiếc"
“Hiện tại lại không thể thi đại học......” Không biết ai xen miệng nói một câu. Chu Tri Thanh: “Cho dù không thể thi đại học, không làm nên được công danh sự nghiệp vẻ vang, nhưng học tập có thể làm phong phú kiến thức của chính mình. Lại nói, ngay cả công xã cùng trong huyện khi muốn tuyển người cũng có những yêu cầu giống nhau, tốt nghiệp tiểu học luôn có ưu thế hơn nhiều so với biết đọc qua sách vở, tốt nghiệp cấp hai lại có ưu thế hơn so với tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp ba lại càng có ưu thế hơn nhiều. Nếu không như thế tại sao khi Cung Tiêu Xã trong huyện tuyển công nhân lại cần thiết phải tốt nghiệp cấp ba cơ chứ? Mọi người đều muốn trở thành công nhân, nhưng mà mọi người xem, người ta đưa ra yêu cầu về bằng cấp bắt buộc mọi người phải thuận theo đó thôi. Cho nên cứ sớm học tập, không có gì không tốt.
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Lời này không phải là giả.
Bọn họ cũng nghe qua rồi, có một vài nơi tuyển công nhân, thế nhưng đều yêu cầu phải tốt nghiệp cấp hai mới cho vào dự tuyển.
Chu Tri Thanh nói: “Được rồi, đi học đi. Mọi người rất nhanh đều ngồi vào vị trí. Ngay lúc này, một bóng dáng nhỏ gầy cũng bước vào cửa, cô không có băng ghế, đành phải đứng ở phía cuối lớp học.
Chu Tri Thanh nhìn thấy cô, biểu tình có chút sửng sốt, nhưng mà hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ tiếp tục giảng bài.
Người tới đây không phải người khác, đúng là người thiếu chút nữa đã làm hại Chu Tri Thanh bị oan uổng, đó chính là Chiêu Đệ.
Hai ngày này Chiêu Đệ đã khoẻ mạnh hơn không ít. Cô được nghỉ ngơi, cho nên hồi phục khá tốt. Đây cũng là lần đầu tiên cô ra cửa sau khi khoẻ lại. Thế nhưng cô lại tới nơi này, thấy được bác dâu cả ngồi ở đằng trước còn có cả mấy người Bảo Châu nữa. Nhưng cô không có tiến lên, ngược lại là đang nghĩ tới sự tình kiếp trước.
Đời trước, cô hiểu được mấy người Bảo Châu bọn họ rất thích đọc sách.
Lúc ấy, mỗi người đều nói, Điền Đại thật đúng là ở trên trời linh thiêng, phù hộ cho ba đứa con nhà hắn, đứa nào đứa nấy cũng quá lợi hại.
Đặc biệt là Tiểu Bảo Châu.
Một đứa con gái, thế nhưng có thể đọc sách. Bảo Sơn Bảo Nhạc cũng rất giỏi giang, nhưng mà mọi người đều có cái suy nghĩ rằng con trai bao giờ cũng sẽ tài giỏi thông minh hơn so với con gái cho, nên hai người đó giỏi giang không ai cảm thấy lạ lùng.
Chỉ riêng có Bảo Châu một đứa con gái lại lợi hại như vậy. Đó mới là chuyện thực sự làm người ta kinh ngạc.
Lúc này sinh viên cũng chưa nhiều như ở thời đại vài chục năm sau. Một danh xưng sinh viên trong giai đoạn hiện nay, đó là danh xưng chỉ dành cho những người vô cùng xuất sắc. Chiêu Đệ không cần nghe người khác nói, cô là người sống lại từ kiếp trước, cũng đã trải qua thời đại này một lần rồi, cho nên cô là người rõ ràng nhất sự quan trọng của việc học hành.
Có thể nói, khi những đứa nhỏ bọn họ tốt nghiệp cấp ba, không sai biệt lắm cũng vừa lúc chính quyền khôi phục lại thi đại học. Mà học đại học trong cảm tưởng của cô chính là làn sóng có thể thay đổi vận mệnh của những đứa trẻ như bọn họ.
Chiêu Đệ muốn đọc sách, cho dù trong lòng cô vô cùng hiểu biết, ba mẹ cô sẽ không đồng ý. Cô nhìn em họ, thấy cô bé rất dũng cảm nhấc tay, nói: “Giáo viên, chỗ này em không có hiểu. Chu Tri Thanh hoàn toàn không tức giận, ngược lại hắn cao hứng nở nụ cười, nói: “Không sao cả, những người khác có chỗ nào không hiểu không?"
1010 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo