Chị dâu nhà Đại Sơn nhìn thấy Tiểu Bảo Châu nghiêng thân mình, giống như đang nghe lén, thì duỗi tay sờ một cái lên đầu cô bé, nói: “Sau này cháu phải cẩn thận Phán Đệ, tuy rằng mấy đứa là chị em họ, nhưng cô bé này tâm địa rất xấu xa. Không nên lại gần nó.

Trong thôn có nhiều đứa nhỏ đúng là không hiểu chuyện, nhưng cái loại giả vờ, dựng chuyện sau đó oan uổng người lớn như thế này, thật đúng là chưa từng thấy qua. Cũng không biết vợ Điền Tam dạy dỗ con cái mình như thế nào, mà lại uốn nắn ra được một đứa trẻ như vậy? “Thế còn Chiêu Đệ thì sao? Cô bé như thế nào rồi?"

Vợ Đại Sơn: “Còn có thể như thế nào được chứ? Nó vẫn còn hôn mê, em nghe nói tối hôm qua hình như đã tắt thở một lúc rồi đó, sau lại may mắn mà thở được. Hiện tại nó vẫn còn hôn mê, đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng, như thế nào nó lại gặp được người mẹ không nên thân như vậy. Bây giờ vợ Điền Tam đang có thai trong người, mẹ chồng chị cũng không dám động tới cô ta nữa. Còn trông cậy vào cô sinh ra một đứa con trai đấy. Điền Tam thì chiếu cố bà vợ của hắn, Phán Đệ bị nhốt ở phòng chất củi, còn Chiêu Đệ vẫn chưa có tỉnh, cũng không ai quan tâm. Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương"

Thích Ngọc Tú không biết phải nói cái gì, nhưng chuyện này không phải chuyện cô có thể xen vào được.

Những câu chuyện vớ vẩn của nhà họ Điền kể ra đúng là khiến cho người khác chê cười. Khi nói đến chuyện của vợ Điền Tam, vợ Đại Sơn lại chợt nhớ tới một chuyện khác, cho nên cô ấy tiếp tục nói: “À đúng rồi, sáng nay lại có ba bốn bà vợ đi đại đội mang thư giới thiệu muốn đổi tên?

Thích Ngọc Tú: “Phốc!"

Cô hỏi: “Vì sao vậy?"

Gần đây trong thôn xuất hiện ngọn gió đổi tên thành “Sinh Nhi, Nhiều Nhi rồi lại Thêm Nhi”, đến bây giờ vẫn chưa yên lặng hay sao?

Vợ Đại Sơn: “Đương nhiên là vì sinh con trai rồi, chị không thấy vợ Điền Tam đã có thai sao? Rất nhiều người đều cảm thấy đổi tên có tác dụng. Thêm nữa, để cho các bà mẹ đổi tên, vẫn dễ dàng hơn là đổi tên cho con gái gọi là Chiêu Đệ gì đó.

Thích Ngọc Tú:

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Năm đó tôi sinh Bảo Châu, mẹ chồng tôi vừa thấy nó là bé gái đã tỏ thái độ không vui rồi, bà ấy muốn gọi con bé là Vọng Đệ. Kết quả chồng tôi không đồng ý, nói nhà của chúng tôi đã có con trai, sinh hay không sinh con trai cũng không sao cả. Lại nói, thật vất vả mới chờ được tới lúc có đứa nhỏ, không thể đặt cho nó một cái tên ngốc nghếch như vậy được. Lúc ấy câu này của chồng tôi đã làm cho cha mẹ chồng tôi tức giận muốn ngã ngửa. Sau này chúng tôi đã đặt tên nó là Bảo Châu, lại tiếp sau này bà vợ thằng ba sinh thêm một cô con gái, đã phải đặt tên là Vọng Đệ đấy"

Tiểu Bảo Châu vừa nghe lời này, đôi mắt trừng lên tròn xoe, cô bé lấy bàn tay nhỏ vỗ vỗ bộ ngực, yên lặng cảm thấy may mắn là ba mẹ mình không có nghe lời bà nội, bằng không cô bé hiện tại phải tên là Vọng Đệ mất rồi, cô bé không thích gọi là Vọng Đệ, cô bé muốn gọi là Bảo Châu cơ.

“Điền Đại nhà chị vẫn thường là người có chủ ý"

Thích Ngọc Tú nở nụ cười, sắc mặt của cô nhu hòa nói: “Anh ấy là người tốt nhất. Không ai so sánh được với anh ấy"

Vợ Đại Sơn thở dài một tiếng: “Người tốt lại không sống lâu, mấy mẹ con nhà chị sống cũng không dễ dàng"

Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Cho dù anh ấy không còn nữa, tôi tin tưởng anh ấy ở trên trời có linh cũng sẽ phù hộ cho chúng tôi."

Bằng không, tại sao Bảo Châu nhà bọn họ lại có được kỳ ngộ có một không hai như vậy chứ?

Cô cảm thấy rằng, không phải ai cũng có thể đi qua cái sơn động kia.

Thêm nữa, cô đã nghĩ rằng do chồng cô không yên tâm về con gái cho nên mới cố gắng bù đắp cho nó như vậy.

Cô rất chân thành nói: “Tôi cảm thấy, cho dù là ngày xưa hay là bây giờ, anh ấy vẫn còn ở bên cạnh mẹ con chúng tôi. Chính là vẫn luôn ở bên người chúng tôi, ở trong nhà nhìn chúng tôi.

Vợ Đại Sơn:

Chị đừng nói như vậy được không, nghe có chút khủng bố đấy.

Thích Ngọc Tú: “Nếu không phải vận mệnh chủ định cho anh ấy bảo hộ người một nhà chúng tôi, tôi như thế nào có thể bình an sinh hạ Bảo Nhạc? Nếu không phải vận mệnh chú định cho anh ấy bảo hộ người một nhà chúng tôi, nhà của chúng tôi như thế nào có thể sống qua những ngày tháng đói khổ ngày xưa?"

Vợ Đại Sơn: “Thôi thôi, chị đừng nói nữa, chị càng nói, em lại càng sợ hãi.

Thích Ngọc Tú cười nhạt: “Chuyện này có gì mà sợ hãi chứ?” Vợ Đại Sơn: “..."

Thích Ngọc Tú: “Vợ Đại Sơn, cô giúp tôi một chuyện này, tôi cắt vải một chút.

Vợ Đại Sơn: “Được"

Cô ấy hỏi tiếp: “Buổi chiều nhà chị còn đi lớp xoá nạn mù chữ phải không?” Thích Ngọc Tú: “Đương nhiên, mấy khi mà có được cơ hội như vậy, lớp học ấy rất thuận tiện cho chúng tôi. Cũng không phải đại đội nào cũng có mở những lớp như vậy đâu. Tôi tự nhiên là muốn đi, cố gắng học nhiều một chút, ai biết lúc nào mình cần phải sử dụng đến đâu, chưa biết chừng một ngày kia những kiến thức đã được học lại trở nên vô cùng cần thiết thì sao?"

1006 chữ

0.04423 sec| 2397.969 kb