Bà cụ Điền không hiểu được tình hình thực tế, cho rằng mình còn có thể cứu được hai cái trứng khỏi miệng mấy đứa bé, cho nên bà ta vội vàng xông tới, hỏi: “Trứng gà đâu?"

Chiêu Đệ suy yếu đáp: “Ăn rồi"

Cô bé nhìn về phía Phán Đệ, còn có thể là ai đi báo tin chứ?

Chỉ có Phán Đệ đi qua nói với bà ấy mà thôi.

Cô bé ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn bà Điền, nói: “Bà, cháu thật sự rất đói bụng..."

“Đúng là cái loại chỉ biết đòi tiền, một con quỷ tìm đường chết, cái loại như mày làm sao còn có Điền nhìn vỏ trứng gà đầy đất, trong lòng hận đến muốn chết, bà ta hùng hùng hổ hổ quát: mặt mũi mà ăn trứng gà, còn ăn một lần chính là năm cái, sao không ăn cho chết luôn đi? Cũng không nhìn xem mày còn có thể sống được hay không mà dám ăn năm cái trứng gà! Trời ơi, mày thật đúng là cái đứa không hiểu chuyện......"

Bà ta dùng sức đấm chân chính mình, cảm thấy ngay cả tim gan phèo phổi của mình đều đau. Tuy rằng trứng gà mà Thích Ngọc Tú mang đến này căn bản không phải cho bà ta, nhưng mà trứng gà này đã vào sân của nhà họ Điền, nói là “Thăm bệnh” mà bà ta lại không có phần, liền cảm thấy bất công muốn chết. Trong lòng bà ta, cái lễ vật này đã bị ném cả vào chảo dầu rồi, chính là khó chịu vô cùng. Rất rất khó chịu!

“Con bé chết bầm kia, mẹ mày đã đánh mày, tại sao mày không biết đường chạy đi chứ? Mày làm như vậy để tao phải mất tiền cho mày. Mày có hiểu hay không, ngày hôm qua mày xem bệnh đã mất của tao năm đồng tiền rồi! Hôm nay lễ thăm bệnh này, mày còn dám tùy tiện ăn sao? Mày nên để cho tao giữ lại mới đúng, anh Cẩu Tử của mày còn không có mà ăn đâu, thế mà mày lại dám ăn vào. Trời ơi là trời, tôi đã tạo nghiệt gì đây? Có đứa con dâu không hiểu chuyện, còn sinh ra một đám cháu gái không hiểu chuyện. Lại thêm đứa con gái hướng ngoại không hiểu chuyện nữa!” Bà cụ diễn xướng xuất sắc, làm cho người ta xem được trò hay, kỳ thật vừa rồi thời điểm Thích Ngọc Tú tới, trong phòng cũng không phải chỉ có ông Điền cùng bà Điền, còn có mấy bà cụ lại đây xem náo nhiệt nữa.

Lúc này, mọi người đều tụ tập đông đủ ở cửa phòng chất củi.

Bà Điền: “Vợ lão đại cũng là một đứa con dâu không hiểu chuyện, nhà ai thăm bệnh không đem lễ đưa cho người lớn, thế nhưng nó đưa cho đứa nhỏ, đây là ý định không cho tôi cao hứng đây! Thật là một con đàn bà độc ác! Tìm con dâu như vậy, tôi là tạo cái gì nghiệt gì đây?"

Bà ta ở phòng chất củi lải nha lải nhải khóc kêu, vợ Điền Nhị cũng đứng ở cửa xem náo nhiệt, trong lòng hối hận không kịp, cô ta cho rằng con bé Chiêu Đệ khẳng định không sống nổi, mới không cho mấy đứa nhỏ nhà mình đi qua bên đó, vì sợ bị lây cái đen đủi của chuyện này.

Nếu mà người chết ở nhà mình là đen đủi lắm chứ chẳng chơi.

Nhưng không nghĩ tới, vì vậy mà bỏ lỡ chuyện tốt trứng gà này, nếu Cẩu Tử nhà bọn họ cũng có mặt ở đó, dĩ nhiên là sẽ cướp được trứng rồi.

Tim gan của cô ta, lúc này một chút cũng không dễ chịu hơn so với bà cụ Điền.

Chiêu Đệ để cho bà cụ Điền tùy ý mắng, mấy đứa cháu gái còn lại đều cúi đầu rúc vào cạnh nhau, cũng không dám cãi lại.

Đương nhiên, từ trước giờ cô bé vẫn là như vậy, ai mắng thế nào cũng không dám cãi lại.

Vợ Điền Tam lúc này nghe được động tĩnh cũng lại đây, khóc kêu cô ta là một người đang mang thai cũng chưa được ăn trứng gà đâu!

Thích Ngọc Tú cũng không biết rằng lễ vật của mình lại mang đến cho nhà họ Điền thêm phiền toái. Trên thực tế, cho dù Chiêu Đệ biết lễ vật ấy là phiền toái, cô bé cũng sẽ vui vẻ gánh vác. Có thể ăn no, không phải so với những chuyện gì khác đều tốt hơn sao? Bị mắng vài câu thì thế nào, dù sao cô bé cũng đang bị thương, sẽ không ai ra tay đánh cô bé.

Vợ Điền Tam kêu muốn ăn trứng gà, bà cụ Điền một ngụm phi ở trên mặt cô ta, mắng: “Cô đã sinh ra năm đứa con gái, có mặt mũi nào mà muốn ăn trứng gà. Ai biết được đứa con trong bụng cô lần này là trai hay gái chứ? Cô mau cút cho tôi! Đừng tưởng rằng chuyện cô mắng tôi tôi chưa xử lý thì cô xong chuyện đâu nhé, chờ cô sinh xong, xem tôi đòi lại cả vốn lẫn lời như thế nào"

Vợ Điền Tam lập tức đứng thẳng lên, căn bản còn chưa nhìn thấy bụng, nói: “Con đã sửa tên thành Nhiều Nhi, tự nhiên là sinh con trai, đứa bé này chắc chắn làm thoả lòng cả nhà.

Chiêu Đệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ cô bé, thấy mẹ cô bé đắc ý không ra gì, cô bé hơi hơi rụt rụt thân mình, thầm nghĩ mẹ cô bé không có nói sai, cái thai này thật sự là con trai. Không chỉ có thai này là con trai, mà cái thai tiếp theo cũng là con trai, tiếp theo sau nữa cũng là như vậy.

1039 chữ

0.10927 sec| 2398.227 kb