Giáo viên rất yêu thích những đứa nhỏ chăm học tập. Trên thực tế bất kỳ giáo viên nào cũng có loại tính cách này, bọn họ đều có thể từ những học sinh như thế lấy được cảm giác thỏa mãn của nghề giáo viên. Cho nên có đôi khi lúc tan học, còn có người đưa cho đứa nhỏ “Thêm cơm”. Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu học hành chăm chỉ, mỗi ngày tâm tình cũng vui vẻ vô cùng.

Thích Ngọc Tú mỗi ngày vượt qua đều tuân thủ quy luật, năm nay mùa đông có thể đủ đồ ăn, đủ quần áo mặc cho nên người cũng lên tinh thần rất nhiều, đã không có một chút gấp gáp cùng mỏi mệt như trong dĩ vãng. Tuy rằng cô vẫn luôn tin vào sức khoẻ của bản thân mình, nhưng mà tới thời điểm nghỉ ngơi vẫn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mỏi mệt một chút. Nhưng mà năm nay không có, năm nay hoàn toàn không có.

Thật sự ra Thích Ngọc Tú đi học lớp xoá nạn mù chữ lần này, nội dung của nó cũng không có nhiều biến hoá so với năm trước. Có một vài kiến thức Thích Ngọc Tú đều đã học qua. Nhưng mà sau khi được ôn tập lại một lần nữa, cô lại không cảm thấy nhàm chán hay dư thừa, mà chỉ cảm thấy kiến thức trong đầu mình càng thêm rõ ràng, thấu đáo. Lại nói tiếp, năm nay người ở đại đội bọn họ tới lớp xoá nạn mù chữ đặc biệt nhiều.

Đại đội trưởng cơ hồ mỗi ngày đều lại đây xem một chút. Thích Ngọc Tú cảm thấy điều này rất kỳ quái, nên cô đã hỏi một người có chút thân thích bà con xa với mình là chị dâu hai, đây là họ hàng của nhà họ Điền, nhưng mà người ta cùng hai vợ chồng già nhà họ Điền kia cũng không đi lại thân mật.

Đúng là bởi vì như vậy, Thích Ngọc Tú mới có chút lui tới cùng cô ấy.

“Chị dâu hai, chị có cảm thấy năm nay người trong thôn chúng ta đi học đặc biệt nhiều hay không?"

Hơn nữa, ở mấy ngày nay còn gia tăng.

Chị dâu hai: “Khẳng định là đại đội trưởng đi làm công tác.

Thích Ngọc Tú tò mò: “Đại đội trưởng đi làm công tác sao?"

Cô thật là vô cùng kinh ngạc, vì cái gì mà ông ấy lại muốn làm như vậy?

Chị dâu hai vừa nghe là biết Thích Ngọc Tú không cập nhật được tin tức rồi, nhưng bọn họ thích nhất là những người như vậy. Có những người nắm bắt tình hình kém như Thích Ngọc Tú thì mới làm nổi bật lên những người hiểu biết nhiều chuyện như chị dâu hai của cô.

Chị dâu hai rất nhanh đã nói: “Em không biết sao, chị nghe nói ở công xã cách vách, thanh niên trí thức đã làm ồn ào một trận rồi đấy” Thích Ngọc Tú vội vàng ngồi thẳng lại, hỏi: “Bọn họ làm gì cơ?"

Chị dâu hai: “Mấy người ở thôn Bảo Nguyệt đã đoàn kết lại toàn bộ thanh niên trí thức trong công xã, lên án hai gia đình trong thôn. Bọn họ nói là hai gia đình kia phong kiến mê tín, trọng nam khinh nữ. Người truyền bá tư tưởng cũng nói, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, thế nhưng hai gia đình kia cả ngày đánh chửi con gái trong nhà, hơn nữa không cho đứa con gái ấy đi học. Đây là tư tưởng có vấn đề. Em lại không biết, hiện tại trong thành phố rất chú trọng đến vấn đề này. Nói chung là chuyện ồn ào này vô cùng lớn, đại đội trưởng chúng ta cũng sợ đại đội chúng ta náo loạn.” Thích Ngọc Tú: “Nhưng chuyện đó cùng lớp xoá nạn mù chữ thì có quan hệ gì?” Chị dâu hai nhìn Thích Ngọc Tú, thật sự cảm thấy như mình đang nói chuyện cùng với một cái đầu gỗ, cô nói: “Sao không có quan hệ chứ? Dĩ nhiên là có quan hệ rất sâu sắc là khác? Nhiều người tới đi học như vậy, thanh niên trí thức sẽ vô cùng bận rộn, làm gì còn có thời giờ suy nghĩ đến những chuyện khác nữa? Đây không phải là một biện pháp dời sự chú ý của thanh niên trí thức sao? Lại thêm một lý do nữa nhé, chuyện đó cũng cho thấy được thái độ học tập của đại đội chúng ta. Tới lý do thứ ba này, làm mọi người đi học thử một thời gian, sau đó sinh ra hứng thú đối với học tập, sang năm người báo danh nhiều hơn một chút. Nếu như để cho mấy đứa con gái ở đại đội chúng ta tất cả đều không được đọc sách. Đại đội trưởng lo lắng những thanh niên trí thức đó sẽ làm ra chuyện náo loạn như vừa rồi"

Thích Ngọc Tú: “Đây cũng là vì tốt cho mấy đứa con gái thôi.

Chị dâu hai: “... Em vẫn không hiểu, thanh niên trí thức bọn họ, có lẽ là vì tốt cho mấy đứa con gái thôi, nhưng mà cũng là vì tự mình"

Thích Ngọc Tú đâu có không hiểu, kỳ thật cô còn hiểu nhiều hơn những gì người trong thôn. Con người ta nếu kiến thức nhiều, tầm mắt tự nhiên cũng rộng lớn. Cho nên nói về nguyên nhân sâu xa của những câu chuyện kiểu như thế này, Thích Ngọc Tú tự nhận mình vô cùng am hiểu. Nhưng mà thanh niên trí thức có một chút lòng riêng thì có làm sao đâu. Tóm lại bọn họ cứ thật sự giúp đỡ được nhiều người khác có cơ hội được đi học, thì chẳng có chuyện gì là không tốt. Nhưng mà cô không nói thêm cái gì, chỉ nhiệt tình gật gật đầu.

1021 chữ

0.10326 sec| 2394.055 kb