Mọi người đều gật đầu nói ra chỗ mà mình không hiểu.

Chu Tri Thanh: “Vậy tôi lại tách ra giảng một chút, mọi người có nghi vấn gì đều có thể giơ tay hỏi Tuy rằng Chiêu Đệ đứng ở trong phòng này, nhưng mà giống như không nghe được Chu Tri Thanh đang nói cái gì, ngược lại cô như đang đi vào cõi thần tiên nào rồi, hoá ra em họ của cô ngay từ lúc này đã yêu học tập như vậy rồi sao?

Quả nhiên, cô ấy cuối cùng có thể có được thành công hiển hách như vậy, không phải không có nguyên nhân sâu xa.

Cô lại nhìn về phía những người khác, ngạc nhiên phát hiện. Hiện tại những người đang ngồi nghe giảng bài trong lớp xoá nạn mù chữ này, trong tương lai đều có một cuộc sống khá sung túc.

Có lẽ hiện tại bọn họ còn không phải là nhà giàu có, thậm chí có người còn là một thành viên trong gia đình nghèo khổ nhất trong thôn. Nhưng ở mười mấy năm sau, khi cải cách mở ra, trong cuộc đời của bọn họ từ từ sẽ xuất hiện những sự đổi thay không ngờ tới.

Hoá ra, những người này sớm như vậy đã ở chỗ này học tập sao?

Chiêu Đệ cúi đầu, đem tầm mắt lại dừng ở trên người Chu Tri Thanh. Đầu xuân sang năm, Chu Tri Thanh sẽ kết hôn cùng con gái của đại đội trưởng thôn cách vách. Tiếp ngay sau đó, hắn cũng tham gia khảo hạch thi đại học trong thành phố.

Hơn nữa, so với rất nhiều những người khác, vì công danh lợi lộc mà vứt bỏ vợ con ở quê, hắn cũng coi như một dòng nước trong, là một con người có tình có nghĩa.

Hắn thi đậu đại học thành phố, nhưng không chọn ly hôn vợ như nhiều thanh niên trí thức khác.

Ngược lại, nhờ thành tích của chồng, mỗi ngày vợ hắn trôi qua càng ngày càng tốt đẹp. Còn hắn, dù sự nghiệp phát triển rực rỡ, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục làm công việc của một giáo viên. Tầm mắt Chiêu Đệ lướt qua mỗi người, nhìn những người này trẻ hơn rất nhiều so với bọn họ ở trong trí nhớ của cô, lại nghĩ sự phát triển của bọn họ trong tương lai, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc vô cùng khó diễn tả. Như là nằm mơ, nhưng mà lại xác thật là thật sự. Tầm mắt của cô lại dừng ở trên người Bảo Sơn, biểu tình rất là rối rắm.

Người này!

Thật sự khó có thể tưởng tượng ra được, hiện tại cái đứa nhỏ đang nghiêm túc nghe giảng kia là hán.

Ai có thể nghĩ đến, hắn ở mười mấy năm sau sẽ tìm được người thân của mình đây? Tuy rằng cha mẹ đều không còn nữa, nhưng hắn còn một người ông nội. Lại nhớ đến biến hóa của Tiểu Bảo Sơn trong tương lai, cô co rúm lại một chút.

Chiêu Đệ khẽ cụp mắt xuống, hắn chính là một trùm tư bản, máu lạnh vô tình, suy nghĩ một chút về một người như vậy, thật sự rất khó cùng một nhóc con ngây ngô sống ở nông thôn như hiện tại liên tưởng cùng một chỗ. Càng khó tưởng tượng chính là...... Cô lại nhìn về phía Tiểu Bảo Châu đang cong bím tóc, nhấp nhấp miệng.

“Tốt rồi, tan học thôi.

Chiêu Đệ lúc này bừng tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, Chu Tri Thanh đang nói: “Mọi người nếu gặp phải vấn đề gì trong học tập, có thể hỏi lại tôi"

Tiểu Bảo Châu: “Con con con!"

Cả nhà cô bé đều nở nụ cười, chị dâu hai nói: “Vợ Điền Đại, Bảo Châu nhà em không tồi nha, yêu thích học tập như vậy.

Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Con muốn học thêm nhiều thứ một chút, làm đứa bé thông minh nhất thôn “Phốc, ha ha ha ha!"

“Má ơi! Con bé tóc vàng này......"

“Cháu thông minh nhất, thế cháu có biết 1 cộng 1 bằng 2 không?” - Tiểu Bảo Châu: “Hừ!"

Tiểu Bảo Sơn: “Em gái giỏi nhất.

Tiểu Bảo Nhạc: “Chị gái giỏi nhất.

Đúng là hai con người ngốc nghếch.

Mọi người càng cười lợi hại hơn, Chu Trị Thanh cũng đi theo cười, nói: “Mọi người về nhà nhớ chăm chỉ học tập, riêng tôi cảm thấy em ấy nhất định có thể làm được.

Tiểu Bảo Châu được giáo viên Chu khẳng định, bím tóc đều cong cong lên, càng thêm kiêu ngạo. Chị dâu hai nhìn thấy cái cằm đắc ý vểnh cao của cô bé, mới trêu đùa: “Tôi phải về nhà gọi con gái nhà tôi tới nhà cùng Bảo Châu chơi, mọi người nhìn xem con bé Bảo Châu tự tin ghê chưa? Đứa con gái nhà tôi nó cứ sợ hãi rụt rè như là con chim cút nhỏ. Phải cho nó tới chơi với con bé Bảo Châu nhiều để học tập sự tự tin kia mới được?

Bảo Châu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Người khác học cháu không được đâu, cháu tự tin là bẩm sinh rồi"

“Phốc!"

Bảo Châu nhìn mấy người lớn đó lại cười như muốn điên hết cả rồi. Thật là khó hiểu, những người lớn này tại sao cứ thấy quái quái như vậy nhỉ.

Cô bé cũng không có nói sai mà.

Học tập là có thể học, làm việc cũng có thể học, nhưng mà tính cách của một con người còn không phải là trời sinh sao?

Tiểu Bảo Châu ngây thơ, quét đôi mắt to một vòng quanh lớp học, cuối cùng quyết định không cùng những người lớn này nói chuyện, cô bé không muốn nói chuyện cùng những người có vấn đề đâu.

1020 chữ

0.10345 sec| 2392.82 kb