Em họ Bảo Châu còn cho Chiêu Đệ một số tiền, cô mới có tiền mở một tiệm cơm nhỏ sinh sống qua ngày, sau lại cùng đầu bếp ở tiệm lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lại lần nữa gả cho người ta. Vốn dĩ, mỗi ngày cô trôi qua đều tốt đẹp, rốt cuộc thoát khỏi cha mẹ cùng em trai hút máu. Nhưng mà, cô lại ngẫu nhiên gặp được Phán Đệ, hoá ra Phán Đệ cũng gả chồng. Nhưng nó lại đã ly hôn, mỗi ngày trôi qua đều không tốt. Cô lúc ấy mới nghĩ rằng dù gì cũng là chị em ruột của mình nên mới giữ Phán Đệ ở lại, kết quả con sói mắt trắng này lấy oán trả ơn, cùng chồng của cô gian díu ở cùng nhau.
Không chỉ có như thế, còn mượn sức con gái của cô, đó là đứa con của cô cùng chồng trước...... đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Bọn chúng lại không tin mẹ của chính mình, mà tin tưởng người dì lòng mang ý xấu.
Cô sở dĩ được sống lại, chính là bởi vì trong lúc tranh chấp cùng đôi cẩu nam nữ đó bị đụng đầu vào trên tường.
Chiêu Đệ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời cô, muốn ôm lấy đầu mình: “Oẹ..."
Nghĩ đến những con người ghê tởm cùng những chuyện ghê tởm này, cô nhịn không được muốn nôn ra.
“Trời đất ơi, tại sao người lại làm như vậy? Người nỡ lòng nào......” Bà cụ Điền liên tục kêu gào, nói:
“Phán Đệ, mày hãy chăm sóc cho chị mày đi.
Chiêu Đệ lập tức nói: “Không cần!"
Cô kích động nói: “Tôi không cần nó chăm sóc"
Đại khái là cô biểu hiện quá kịch liệt, mọi người đều kinh ngạc nhìn Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ dùng sức bình phục tâm tình, nói: “Em cũng không cần quan tâm đến chị, cứ để mấy đứa Vọng Đệ Tưởng Đệ làm, chị không cần Chiêu Đệ vẫn luôn rất bảo vệ mấy đứa em gái, đột nhiên lại nói như vậy, làm mọi người đều rất kinh ngạc.
Chiêu Đệ nói: “Cháu đau đầu quá, bà nội, cháu muốn xem bệnh......"
Cô vừa nói như vậy, quả nhiên đã đem đề tài dời đi, mọi người cũng không còn rối rắm chuyện cô vì cái gì không thích Phán Đệ nữa. Bà cụ Điền lại nhổ một bãi nước miếng rồi nói: “Xem cái gì mà xem, tao xem mày cũng không phải rất nghiêm trọng, chính mình tự hồi phục đi. Con gái thì không cần xem bệnh Chiêu Đệ: “Nhưng cháu..."
“Mày thì làm sao? Nếu đã khoẻ rồi thì về phòng ngủ đi. Thật là, làm dơ dáy phòng chất củi của tao rồi"
Bà Điền hùng hùng hổ hổ rời đi, những người khác tự nhiên cũng sẽ không lưu lại nơi này, không còn chuyện náo nhiệt để xem, cũng không có trứng gà ăn, ở lại để làm gì?
Vợ Điền Tam oán hận mắng: “Mày đúng là một đứa con không hiểu chuyện, ngay cả mẹ mày cũng mặc kệ. Mẹ mày đang có em trai mày, đúng là thời điểm cần ăn đồ bổ đó......"
Chiêu Đệ: “Mẹ, con còn đói.
Cô nói tiếp: “Ăn trứng gà cũng không no.
“Không no? Mày đã ăn năm cái trứng gà còn không no ư? Mày đúng là cái loại phá của.
Chiêu Đệ cũng không giải thích là cô không ăn hết cả năm cái, mấy đứa nhỏ khác đều đi theo bên người Chiêu Đệ, chúng có giận dữ cũng không dám nói ra.
Chiêu Đệ nói: “Vọng Đệ, em đỡ chị lên, chị muốn đi một chuyến tới Sở y tế.
Ở kiếp trước, khi cô còn nhỏ cũng té ngã, nhưng mà thực nhẹ, lúc ấy bị nâng dậy đều không có việc gì, tự nhiên cũng không có chuyện bác dâu cả tới thăm bệnh cô như lúc này.
Nhưng lúc này đây cô bị ngã nghiêm trọng, cô cũng không dám xác định, bệnh hiện nay của mình là cái dạng gì.
Cô nói: “Chị khó chịu"
Vọng Đệ bàng hoàng đáp: “Chúng ta không có tiền.
Chiêu Đệ gật đầu: “Đúng vậy, không có tiền, chúng ta chỉ đi nhìn xem......"
Phán Đệ nhìn các cô, nhỏ giọng nói: “Em cùng mọi người cùng đi.
Chiêu Đệ nhìn về phía đứa em gái này, nghiêm túc nói: “Phán Đệ, chị đối với em là tốt nhất, em hãy giúp chị một lần nhé, em đi thay chị cầu xin bà đi. Cầu bà cho chị đi xem bệnh"
Phán Đệ: “Cái gì chứ?"
Cô ta không thể tưởng tượng nhìn Chiêu Đệ, vội vàng lắc đầu: “Bà sẽ không đồng ý đâu..."
Chiêu Đệ: “Cho nên mới cần em đi xin bà Phán Đệ lại lắc đầu, nói: “Không, em không dám...... Chị cả......"
Chiêu Đệ: “Ra vậy"
Cô cười lạnh một tiếng.
Đây là em gái ruột của cô, vậy mà nó còn không bằng cô em họ Bảo Châu vốn không thân thiết từ nhỏ, ha ha!
Bảo Châu......
Chiêu Đệ lại rơi vào trầm tư, âm thầm suy nghĩ.
Những người bạn nhỏ là tấm bọt biển rộng mênh mông, chỉ cần cho bọn họ cơ hội, bọn họ sẽ học tập được rất nhiều thứ.
Tiểu Bảo Nhạc còn nhỏ, còn nhìn không ra những đặc điểm này.
Nhưng mà, Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đều có thể nhìn ra được. Ngày nào cũng vậy, cứ đến buổi chiều là hai đứa bé này đi lớp xoá nạn mù chữ. Tới buổi sáng ngày hôm sau chúng ôn tập lại thông qua thẻ dạy chữ. Cho nên mấy ngày này, bọn họ tiến bộ rất nhanh chóng. Không nói đến những người khác, ngay cả mấy thanh niên trí thức đều ấn tượng rất khắc sâu đối với bọn họ.
1024 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo