Thích Ngọc Tú: “Được rồi” Đại đội trưởng cũng cùng kế toán nói: “Nhưng mà cô nên viết ngắn một chút thôi, quá dài khẳng định không được.

Về chuyện này kế toán Vương rất có kinh nghiệm. Dịp này năm nào mà không phải do hắn tới viết cảm nghĩ nhận giải cơ chứ? Hắn là viết quá nhiều thành chuyên nghiệp rồi. Nhưng mà hắn lại lần nữa cảm khái: “Thật là mập mạp lên nhiều lắm.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Cũng có khả năng này, mùa đông không phải làm việc mà, cho nên ai mà chẳng mập mạp hơn so với thời gian trước chứ? Mỗi ngày tôi làm việc là được chấm tới mười cái công điểm cơ đấy, với số lượng đấy là đủ hiểu tôi đã phải trả giá bao nhiêu sức lao động rồi? Hiện tại không làm, cả ngày nghỉ ngơi, thật tốt.

Đại đội trưởng: “Tốt gì mà tốt, không làm việc cũng có nghĩa là không có công điểm đấy” Nếu là nói như vậy, Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đó là khẳng định! Nhưng không phải cố gắng chăm chỉ lao động mà vẫn có được một cuộc sống tốt đẹp không phải càng vui hơn sao?"

Đại đội trưởng khó có khi bật cười: “Ý tưởng này của cô cũng coi như là tích cực, về sau nếu cần phải san tuyết, nhất định tôi sẽ gọi cô.

Mỗi năm đều có những công việc làm rất nhanh như kiểu công việc san tuyết này. Đây là công việc mà mọi người đều tranh đoạt tương đối gắt gao.

Nhưng mà lần này Thích Ngọc Tú kiên định lắc đầu, cô từ chối ý tốt của đại đội trưởng: “Nếu có việc như vậy, đại đội trưởng không cần cho tôi biết. Tôi không muốn tranh cái công điểm này"

Cô hiểu được tính cách đại đội trưởng, bởi vậy chân thành nói: “Nhà tôi chỉ có một mình tôi là người lớn, công việc san tuyết này tuy tốt thật nhưng mà rốt cuộc vẫn là có chút nguy hiểm, tôi không sợ khổ không sợ mệt, nhưng mà tôi thật sự rất sợ nguy hiểm, tôi không thể xảy ra chuyện. Chỉ cần có một chút xíu nguy hiểm thôi tôi cũng không dám đánh cuộc. Nếu tôi mà thực sự có chuyện gì xảy ra... Tôi nói câu không dễ nghe, Bảo Sơn Bảo Châu bọn chúng cũng không còn đường sống. Trước đó vài ngày chuyện của Chiêu Đệ mọi người cũng hiểu quá rõ ràng rồi. Tôi thật đúng là sợ, chăm sóc đứa con nhà mình từ nhỏ tới lúc lớn lên, vậy mà nó xảy ra chuyện, cả đám đều thờ ơ. Tôi như thế nào còn có thể trông cậy vào bọn họ không bắt nạt đứa bé nhà chúng tôi chứ?” Lời này nói ra không dễ nghe, nhưng mà cũng thiệt tình thực lòng.

Hai người đại đội trưởng cùng kế toán liếc nhau, đều than một tiếng, nói: “Cô nói cũng đúng"

Thích Ngọc Tú cười: “Vậy tôi đi trước đây.

Thích Ngọc Tú rất nhanh rời đi đại đội bộ, nhưng mà bước chân lại nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên mây. Cô cao hứng cực kỳ, sao lại không cao hứng được chứ.

Cô chính là người đạt được danh hiệu vinh dự đấy. Đại đội trưởng ở sau lưng nói: “Trong chuyện này nhà họ Điền đã làm quá mức.

Kế toán gật đầu, nói: “Đứa con cũng chưa xảy ra chuyện lớn lao gì, vậy mà không cho con bé trị bệnh. Những người này tâm địa cũng quá độc.

Nói thật, nếu như Chiêu Đệ thật sự không còn nữa, mọi người cũng sẽ không lên án gay gắt nhà họ Điền như hiện tại.

Trong trường hợp, con bé bệnh đặc biệt nghiêm trọng, trị không được, ngay cả bọn họ cũng không muốn tốn khoản tiền nuôi một người không còn cơ hội sống sót như thế. Người khác cũng coi như có một chút thông cảm, ý là bọn họ không phải người tốt nhưng cũng chưa đến mức quá độc ác. Nhưng mà Chiêu Đệ này tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi, vậy thì biết nói làm sao? Chuyện đó sẽ được người khác hiểu rằng nhà bọn họ không coi trọng đứa bé này, rõ ràng không có coi trọng như vậy nên mới băng bó một chút uống thuốc là được rồi.

Hơn nữa, người nhà này còn làm tới tận cùng, đưa đứa bé nâng tới phòng chất củi rồi mặc kệ, nói là làm cho cô bé chờ chết, vậy nghĩa là bỏ mặc cho nó chết rồi còn gì nữa?

Cho nên mấy ngày nay, ông cụ Điền cùng bà cụ Điền đều không dám ra khỏi cửa.

Vì sao chứ? Vì sợ mất mặt, vì sợ nghe những lời gièm pha.

Chuyện này là bọn họ làm, nhưng mà bọn họ còn sợ mất mặt.

“Đúng rồi, sao anh luôn nói là vợ Điền Đại béo hơn vậy?"

Kế toán: “Con gái tôi sang năm cũng đến tuổi cập kê rồi, tôi nghĩ muốn nhìn xem vợ Điền Đại ăn uống như thế nào, cũng cho con gái tôi ăn uống như vậy để, cho nó mập mạp hơn một chút? Chứ một cô gái mà gầy quá làm sao có phúc khí được? Nhà tôi và cô ấy điều kiện giống nhau, cô ấy có thể mập mạp, chắc chắn không phải ăn uống thứ gì quý giá đâu. Nhưng mà cô ấy nói rất đúng, có lẽ là do lúc trước cô ấy làm việc quá nhiều, nên không thể mập mạp lên được, việc trong đội lại thêm việc trong nhà, cả nhà có một mình vợ Điền Đại là người lớn, lo toan gánh vác quá nhiều. Hiện tại cô ấy không phải làm việc, cho nên mập mạp lên một chút cũng không kỳ quái. Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi chứ có ý nghĩ gì khác nữa đâu.

1026 chữ

0.12023 sec| 2393.508 kb