“Quả cầu gai nhỏ, mi có muốn được chúng tao nuôi hay không?"
Con nhím nhỏ không phản ứng.
Tiểu Bảo Châu cũng biết, có thể nuôi con nhím này hay không là do mẹ quyết định, khẳng định không phải nghe con nhím. Cô bé lại nhìn về phía mẹ.
Tiểu Bảo Nhạc ở phía sau lưng Thích Ngọc Tú đã bắt đầu vỗ tay: “Nuôi con nhím. Nuôi con nhím.
Tiểu Bảo Sơn: “Mẹ, nuôi nó đi mà Thích Ngọc Tú:
Cô còn nhìn không ra sao?
Hai đứa con trai này của nhà bọn họ căn bản không phải thật sự muốn nuôi con nhím, bọn họ chỉ là nghe Bảo Châu nói muốn nuôi, thế là ngay lập tức phụ họa. Mấy đứa nhỏ này đứng ở cùng một chiến tuyến đây mà.
Thích Ngọc Tú do dự một chút, nói: “Nuôi nó không biết phải lãng phí bao nhiêu đồ ăn đây” Tiểu Bảo Châu: “Những thứ đó khẳng định không tốn đâu mẹ, nó lại không phải sẽ không động, có thể tự mình đi ra ngoài tìm thức ăn mà, chúng ta cho nó một chỗ ở là đủ rồi.
Thích Ngọc Tú: “...
Cái này mà gọi là nuôi con nhím sao?
Cô do dự một chút, nói: “Đã để cho nó tự mình kiếm ăn, thì còn gì gọi là nuôi nó nữa?” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo Châu vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, bím tóc nhỏ lại bắt đầu tung bay loạn xạ, thanh âm so với mẹ còn đúng lý hợp tình hơn: “Đương nhiên là đúng mà mẹ, động vật nhỏ cũng muốn có giá trị của mình! Chúng ta nuôi gà, gà sẽ đẻ trứng"
Gà mái già trong sân liền kêu: “Kuku ku Tiểu Bảo Châu: “Không đẻ trứng liền đem nó ăn luôn! Người ta nuôi chó, nó sẽ giữ nhà hộ, nếu là nuôi heo, heo là sẽ không đẻ trứng cũng sẽ không giữ nhà, nhưng mà nó phải chết để chúng ta có thịt! Nuôi nó chính là vì ăn nó. Chúng ta nuôi con nhím nhỏ, chỉ để cho nó tự mình kiếm ăn, như vậy đã rất tốt bụng rồi còn gì"
Con nhím nhỏ:
Thích Ngọc Tú: "
Tại sao cô cứ cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm, nhưng mà lại cảm thấy con gái cô nói giống như rất có đạo lý.
Cô nói: “Thôi được rồi, vậy cứ làm như thế đi, nhưng mà nếu nó đi rồi, chúng ta cũng không đuổi theo giữ nó lại đâu"
Tiểu Bảo Châu cao hứng: “Tốt quá rồi!"
Cô bé cong miệng nhỏ cười, nói: “Về sau mi ở tại nhà của chúng tao, tuy rằng mi phải tự mình kiếm ăn, nhưng mà cũng phải nhìn xa trông rộng một chút! Bởi vì, nhà của chúng tao còn cho mi một chỗ ở rất tốt"
Tiểu Bảo Nhạc nhiệt tình giống con cún biết vẫy đuôi, cậu cũng cao hứng kêu: “Quá tuyệt, quá tuyệt rồi, nhà của chúng ta nuôi con nhím"
Tiểu Bảo Châu: “Về sau nếu ai khi dễ con, con sẽ dùng con nhím nhỏ đâm hắn” Thích Ngọc Tú không nhịn xuống, bật cười, nói: “Được rồi, chúng ta mau đi vào nhà thôi.
Cô vội vàng vội vàng thiêu giường đất, vừa quay đầu lại, kinh ngạc thấy con nhím nhỏ thế nhưng thật sự theo vào nhà, cũng không biết là Tiểu Bảo Sơn hay Tiểu Bảo Châu ra hiệu cho nó tiến vào, hay là nó tự mình đi theo.
“Mấy đứa con cho nó tiến vào sao? Có bị gai của nó đâm vào tay không?"
Bảo Châu lắc đầu: “Không, con gọi nó đi theo con vào nhà, nó tự mình đuổi kịp"
Thích Ngọc Tú lại không còn lời gì để nói.
Hôm nay có quá nhiều chuyện khiến cho cô không lời gì để nói.
Cô cúi đầu nhìn nhìn con nhím nhỏ, nói: “Này con nhím, có phải lần trước mày đã châm chị dâu nhà họ Lý phải không?"
Tiểu Bảo Châu thực khẳng định: “Là nó, con nhận thức được nó"
Thích Ngọc Tú nhắc mãi: “Các con đã nghe qua chuyện năm vị tiên của vùng Đông Bắc chưa? Con nhím chính là một trong số đó....."
Vừa mới nói một cái mở đầu, Thích Ngọc Tú lại ngừng đề tài, nói: “Xem mẹ này, nói cái này làm gì.
Thôi thôi, không nói không nói.
Tiểu Bảo Châu nói rất giống một người lớn: “Đúng vậy, không thể nói, mẹ, đi ra ngoài không thể nói chuyện đó nha. Nếu mà mẹ đi ra ngoài nói. Người khác sẽ nói là mẹ tuyên truyền phong kiến mê tín! Phải bị bắt đi đó. Không thể nhiều lời.
Thích Ngọc Tú:
Cô thật đúng là, còn để cho một con nhóc con mới sáu tuổi như Bảo Châu giáo dục.
Thích Ngọc Tú dùng sức xoa đầu của con gái một phen, nói: “Được rồi, mẹ nghe lời con.
Tiểu Bảo Châu lập tức bật cười, miệng nhỏ cũng vểnh lên cao cao.
Cô bé chính là vô cùng đắc ý đấy.
Bảo Châu cười hì hì: “Con nói rất đúng nha.
Thích Ngọc Tú: “Đúng đúng đúng, con là giỏi nhất"
Tiểu Bảo Châu: “Đúng đúng đúng"
Cô bé vui vui vẻ vẻ nói: “Vậy là nhà chúng ta đã có thêm một thành viên mới, chúng ta cho nó một cái tên đi? Mọi người cảm thấy được không?"
Bảo Sơn: “Em muốn kêu nó là cái gì?"
Tiểu Bảo Châu cũng không biết, cô bé nghĩ nghĩ, nói: “Mọi người cảm thấy, chúng ta gọi nó là cầu gai nhi được không?"
Con nhím nhỏ tên là cầu gai nhi, nghe cũng rất hợp lý.
Thích Ngọc Tú: “Được rồi, vậy cứ gọi nó là cầu gai nhi Tên này thiệt tình không ra sao.
“Mẹ, nhà của chúng ta nuôi cầu gai nhi, có phải rất giống nuôi chó hay không?"
1018 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo