Vừa nghe cái này, vợ Đại Sơn càng cao hứng, cô ấy đè xuống vui mừng trong lòng, nói: “Quả phỉ với hạt thông sao, mấy cái này cũng không ăn thay cơm được mà"
Thích Ngọc Tú: “Sao lại không thay được cơm? Ăn nhiều cũng no bụng, lại nói mấy đứa bé nhà tôi rất thích ăn. Vừa có thể no bụng lại có thể làm đồ ăn vặt, không còn gì tốt hơn.
Vì sao Thích Ngọc Tú lại đề cập đến quả phỉ với hạt thông? Bọn họ ở trong núi có thể kiếm được, nhưng người ta hái gần hết mất rồi. Mấy mẹ con Thích Ngọc Tú sau khi vụ thu kết thúc đã vội vàng qua đầu bên kia làm buôn bán, cho nên không hái được.
Nhưng mà cô lại biết, Đại Ngưu có lá gan lớn, mùa thu sẽ đi vào sâu trong núi, mỗi năm đều đi vài lần.
Nếu dùng cái này đổi, cả hai bên đều vui mừng.
Quả nhiên, mặt mày vợ Đại Sơn đều là vẻ tươi cười, nói: “Được thôi, chị xem bao nhiêu thì thích hop."
Thích Ngọc Tú do dự: “Này......"
Vợ Đại Sơn: “Chị đừng ngượng ngùng. Chúng ta là bạn bè thì bạn bè, nhưng thứ này khó có được, em cũng hiểu mà"
Thích Ngọc Tú bật cười: “Chuyện này cũng không thể nói như vậy, đây là quần áo cũ, cô mang trở về còn phải giặt sạch......"
Cô giải thích nói: “Cô nhìn xem, có một chút lấm tấm, khi tôi mang về đã nghĩ ngay đến chuyện đi giặt lại rồi"
Vợ Đại Sơn cho là điều đương nhiên, cô ấy nói: “Chuyện này rất bình thường"
Bọn họ đều nghe nói qua, có một ít người chuyên đảm nhiệm viện vận chuyển hàng đi xa, có đôi khi họ dùng quần áo chỉ cần giặt qua một lần rồi không để ý tới nữa, có chút lấm tấm là chuyện quá bình thường.
Tuy rằng thôn bọn họ không có gì liên hệ nhiều với người tài ba bên ngoài, nhưng một ít chuyện hơi lạ lùng chút cũng hay được lưu truyền. Như công việc hay những chuyến đi của tài xế là bọn họ được nghe kể nhiều nhất.
Nếu không phải đều là quần áo dành cho nữ, Thích Ngọc Tú đã muốn kể một câu chuyện liên quan đến tài xế rồi.
Thích Ngọc Tú: “Tôi muốn đổi hai mươi cân quả phi......"
Vợ Đại Sơn một cái tát chụp ở trên người Thích Ngọc Tú, làm cho cô suýt chút nữa thì hộc máu. Cô ấy nói: “Chị không được trao đổi mức giá rẻ như vậy. Quần áo tốt như vậy mà chị chỉ cùng em đổi có hai mươi cân quả phỉ. Chị muốn làm cho người khác nghe xong, liền đến mắng em chỉ biết chiếm lợi của người khác phải không? Giá đó khẳng định không được! Hai mươi cân quá ít! Loại quả phỉ này không đáng giá tiền lại nặng cân, hai mươi cân tính là cái gì! Chuyện này nếu để cho người khác biết, họ đều muốn tìm chị đổi bằng sạch..."
Thích Ngọc Tú: “Tôi còn chưa nói xong."
Cô cười cười: “Tôi đang muốn nói, lại thêm mười cân hạt thông nữa"
Vợ Đại Sơn: “Em đã bảo mà, nếu chị chỉ đòi hai mươi cân quả phỉ thật đúng là làm bậy. Nhưng mà như vậy, quả phỉ có quá nhiều không?"
Cô ấy nghiêm túc nói: “Nhà em năm nay lại không có hạt thông"
Thứ đồ kia vừa nhỏ lại ít sử dụng đến, người nhà bọn họ cũng không phải sóc, cũng không thích ăn cái thứ này, cho nên năm nay không đi hái. Cô hỏi: “Em cho chị nhiều hơn một chút quả phỉ được không?"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Đương nhiên là được, cô lại cho tôi nhiều hơn mười cân quả phỉ đi.
Cô cũng chân thành nói: “Lúc đầu nhà cô giúp tôi sửa lại nóc nhà, tôi còn chưa có gì để cảm ơn đâu"
Người trong thôn không nói câu cảm ơn, nhưng đó là nhà người ta đổi việc cho nhau. Nhà cô chỉ có một mình cô, dĩ nhiên là không thể đi đổi việc cho nhà người khác được.
Vợ Đại Sơn rất hiền lành nói: “Này thì có là gì, chị đừng suy nghĩ nhiều.
Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Nhưng chuyện được nhà cô giúp đỡ tôi cũng không thể không để trong lòng, nếu tôi làm như vậy, sau này ai còn muốn giúp đỡ tôi chuyện gì nữa?"
Vợ Đại Sơn: “Em hiểu được chị là người tốt, nhưng mà chị thật sự không thể để cho em được lợi như vậy. Thôi được rồi, em đưa cho chị bốn mươi cân, thành không?"
Cô ấy còn bổ sung: “Chị cũng không thể nói không cần."
Thích Ngọc Tú: “Vậy được rồi.
Quả phỉ tóm lại không phải dùng tiền mua, cho nên Thích Ngọc Tú cũng đáp ứng rồi.
Cô còn bởi vì mình trả được nhân tình cho người ta mà cao hứng, mà ngay cả vợ Đại Sơn cũng cao hứng! Cô ấy vốn nghĩ phải tiêu tiền, nhưng không nghĩ tới bốn mươi cân quả phỉ cũng có thể đổi lấy một bộ quần áo. Loại trao đổi như thế này rất hợp lý.
Cô ấy hiếm lạ vuốt ve: “Cái áo này nguyên liệu thực đặc biệt, kiểu dáng cũng được.
Thích Ngọc Tú: “Cái này tôi không hiểu lắm"
“Có mũ là rất tốt, chị nhìn xem này mặc quần áo là có thể đội được mũ lên, thực dụng vô cùng” Thích Ngọc Tú: “Đúng rồi, lần này cô tới nhà tôi để làm gì vậy? Nhà họ Điền làm sao vậy?"
Vừa nói tới chuyện này, vợ Đại Sơn vỗ vỗ vào giường đất, nói: “Chị xem, em đúng thật là... đã quên không kể chuyện lớn đó cho chị rồi.
1022 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo