Vọng Đệ, Tưởng Đệ cùng Muội Tuyệt, ba đứa bé gái khô gầy vội vàng đem hai cái trứng gà chia nhau ăn, tuy rằng là ba người mới được chia có hai cái trứng gà, nhưng lần này đã là lần bọn chúng được ăn trứng gà nhiều nhất, chúng giống với Chiêu Đệ, tựa hồ không có nhai đều ăn đi xuống, nhưng mà ba người vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Thích Ngọc Tú đứng dậy, nói: “Được rồi, mấy người chúng ta đã thăm cháu xong rồi, chúng ta cũng phải đi lớp xoá nạn mù chữ, cháu ở lại mau khoẻ nhé"

Chiêu Đệ bởi vì suy yếu thanh âm rất nhỏ, nhưng so với vừa rồi nhiều vài phần kiên định, cô bé nói:

“Cảm ơn bác dâu cả đã tới thăm cháu"

Thích Ngọc Tú lắc lắc đầu, không nói cái gì nữa, cô dẫn theo mấy đứa nhỏ xoay người rời đi.

Đi chưa được mấy bước, Tiểu Bảo Sơn quay đầu lại nhìn về phía Chiêu Đệ, Chiêu Đệ tiếp xúc đến ánh mắt đen láy của cậu, run run một chút, nhưng mà rất nhanh, cô bé vội vàng lấy lại được bình tĩnh.

Thích Ngọc Tú dẫn theo ba đứa nhỏ ra cửa, Tiểu Bảo Châu nói: “Chị gái Chiêu Đệ, chị ấy sẽ khá lên sao?"

Tuy rằng ngày thường không cùng nhau chơi, cũng không có gì lui tới, nhưng mà Tiểu Bảo Châu vẫn nhớ, thời điểm cha cô bé còn sống, cũng mang cô đã tới nhà họ Điền, vào dịp tết, cả nhà cũng quây quần bên nhau vui vẻ như bao gia đình khác vậy. Mấy người chị em bọn họ cũng cùng cô bé chơi nhảy dây.

Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là...... Còn được đi"

Cô nghĩ nghĩ vừa rồi trạng thái của Chiêu Đệ, tuy rằng cô bé thoạt nhìn thực suy yếu, nhưng cũng không phải bộ dáng muốn chết.

Hơn nữa, cô bé ăn đồ vật xong giống như đã lên tinh thần được một chút, chỉ cần không phải hồi quang phản chiếu, nghĩ đến là có thể vượt qua được chuyện này.

“Mẹ đã cân nhắc, hẳn là cô bé không có việc gì"

Tiểu Bảo Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Tiểu Bảo Sơn nói: “Chị ta có chút kỳ quái.

Thích Ngọc Tú: “Như thế nào?"

Bảo Sơn: “Trước kia Chiêu Đệ rất che chở mấy đứa em gái, nhưng mà hôm nay đối với Phán Đệ lại không như vậy nữa, thậm chí còn có chút ghét bỏ cùng thống hận"

Cái này Thích Ngọc Tú cũng phát hiện ra, cô nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái là chuyện cô bé ngã xuống núi, chắc hẳn Phán Đệ cũng có liên quan.

Chỉ có suy nghĩ như vậy, mới có thể giải thích được hành động của Chiêu Đệ.

Tiểu Bảo Sơn: “Con có cảm giác, chị ta cũng cùng trước kia không quá giống nhau.

Tiểu Bảo Sơn đối với tích cách của từng đứa nhỏ trong thôn đều thuộc như lòng bàn tay. Trong suy nghĩ của cậu, Chiêu Đệ rõ ràng là một người rất mềm yếu, nhưng mà hôm nay tại sao cô bé ấy lại mang đến cho cậu cảm giác của một người vô cùng quyết đoán.

Suy nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ, cho dù cảm thấy có điểm không đúng vẫn quyết định không suy nghĩ nhiều hơn về chuyện này.

Bảo Sơn lắc lắc đầu, nói: “Dù sao cùng chúng ta không có liên quan.

Lời này nói cũng không sai, chuyện của Chiêu Đệ không có liên quan gì đến bọn họ, vậy nên không cần suy xét quá nhiều.

Thích Ngọc Tú dẫn theo mấy đứa trẻ cùng đi lớp xoá nạn mù chữ, có người nhìn thấy bọn họ từ bên này lại đây, tò mò hỏi: “Mấy người nhà cô vừa đi thăm Chiêu Đệ phải không?” Thích Ngọc Tú gật đầu: “Nghe nói đứa nhỏ bị quăng ngã, cho nên tôi lại đây nhìn xem.

“Người nó thế nào? Nghe nói rất nhanh sẽ tắt thở phải không?” Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không, tôi xem đứa nhỏ còn tốt.

“Nếu được vậy thì tốt quá rồi, đứa nhỏ này vẫn là mạng lớn, xảy ra chuyện ấy rồi mà vẫn còn sống được."

Thích Ngọc Tú gật đầu: “May mắn"

Mặc kệ có liên quan đến nhà họ Điền hay không, cũng không ai muốn nhìn một người cứ như vậy rời đi. Hiện giờ Chiêu Đệ có thể lấy lại một chút tinh thần, Thích Ngọc Tú cũng cảm thấy mừng thay cho con bé. Nhưng mà chuyện hôm nay cũng cho cô một lần nhắc nhở, mặc kệ thế nào, cô đều đến phải giữ cho mình khoẻ mạnh, nếu cô không tốt, đứa nhỏ nhà cô cũng sẽ không có kết cục tốt.

Nhà họ Điền, thực sự không thể trông cậy vào được. Nhưng mà chỉ cần cô còn sống, nhà họ Điền cũng không dám kêu gào nháo sự đâu.

Nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú quyết định buổi tối hôm nay cả nhà mình sẽ ăn ngon một chút, ăn để cho thân thể khoẻ mạnh và cường tráng hơn, cho dù đánh nhau cũng không phải bên có hại!

Thích Ngọc Tú đem ba đứa nhỏ đều ôm vào bên người, nói: “Mẹ sẽ bảo vệ các con.

“Con cũng sẽ bảo vệ mẹ.

“Con cũng thế!"

“Cả con nữa!"

Thích Ngọc Tú nhẹ nhàng bật cười, nói: “Mấy đứa đều là con ngoan của mẹ"

Mấy đứa bé của nhà cô, không đứa nào sánh bằng.

Mấy người ngồi trong lớp còn đang nói chuyện, giáo viên thanh niên trí thức cũng vào cửa, mọi người lập tức an tĩnh lại. Chương trình học hôm nay bắt đầu rồi.

Cho dù là người muốn học hay không muốn học.

Vào thời điểm này khẳng định không thể quấy rối.

Thích Ngọc Tú bên này dẫn theo mấy đứa bé bắt đầu đi học. Bà cụ Điền ở bên kia nghe nói Thích Ngọc Tú cầm năm cái trứng gà, vội vàng vọt vào phòng chất củi, nhưng kỳ thật thời điểm bà ta biết chuyện, người ta đã ăn xong từ lâu rồi.

1017 chữ

0.11331 sec| 2401.445 kb