Thích Ngọc Tú sở dĩ đem nó làm thành mũ, cũng vì loại quần áo này không thích hợp mặc ở thời đại này.

Cô nghe Hứa Đình nói nó vô cùng dày nặng, là kiểu dáng áo choàng ngắn, ăn mặc một chút cũng khó giữ được ấm.

Nhưng cô xem xong lại phát hiện ra nó là loại quần áo thủ công thô ráp, hơn nữa lại thuần một màu trắng, rất khó sử dụng.

Nhưng mà cắt nó ra làm thành mũ lại rất dễ sử dụng.

Tuy rằng màu trắng rất dễ bị bẩn, nhưng làm mũ lại dùng được, tại vì không ít người cũng dùng lông thỏ làm mũ. Ở trong núi sẽ không bị khác biệt quá nhiều.

Cho nên sáng sớm hôm nay, chuyện thứ nhất Thích Ngọc Tú làm chính là may cho cả nhà bốn cái mũ.

“Vợ Điền Đại gia, vợ Điền Đại, cô có ở nhà không?"

Thích Ngọc Tú nghe được bên ngoài có người kêu, vội vàng đem bức màn trên giường đất cất đi, toàn bộ nhét vào trong tủ khóa lại.

Đồng thời bị cất đi, còn có thẻ dạy chữ của mấy đứa Tiểu Bảo Châu.

“Mẹ, cái này không cất đi sao?"

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Cái này không được. Mấy đứa hay mang đi ra ngoài, sẽ bị nhìn thấy, chi bằng cho bọn hắn biết một chút lai lịch của nó đi?

Cô đứng dậy ra cửa, nhìn thấy người đang gõ cửa ở rào tre viện chính là vợ Đại Sơn, kỳ thật bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều lắm. Nhưng mà nhà Đại Sơn qua lại với nhà bọn họ thân thiết hơn nhiều so với những nhà khác.

Bởi vì bọn họ đều là ở trong núi.

Bọn họ cũng vì chia nhà mà phải vào trong núi ở, cùng trải qua hoàn cảnh như vậy khiến cho bọn họ thêm vài phần thân cận. Nhưng muốn nói đi lại đặc biệt gần thì không có. Nói chung, mọi người ai cũng phải vội vàng lo cuộc sống sinh hoạt.

“Vợ Đại Sơn, sao chị lại tới đây? Mau tiến vào ngồi.

Vợ Đại Sơn cũng không khách khí, đi theo Thích Ngọc Tú vào cửa, cũng bước tới phòng, nói: “Chị nghe nói gì chưa? Nhà họ Điền xảy ra chuyện rồi"

Thích Ngọc Tú: “Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Ở thời điểm này lại xảy ra chuyện sao? Chuyện gì vậy! Ngày hôm nay tôi còn không ra khỏi cửa, ngày hôm qua buổi chiều đi lớp xoá nạn mù chữ, không nghe ai nói có chuyện gì.

Đại Sơn kéo tay Thích Ngọc Tú, nói: “Chiêu Đệ nhà em dâu ba của chị bị ngã xuống núi.

Thích Ngọc Tú: “Cái gì?"

Vợ Đại Sơn không nói gì chỉ bĩu môi, đang muốn nói, liếc mắt một cái thấy quần áo trên giường đất, tức khắc ngây dại, nói lắp: “Này này này......” Thích Ngọc Tú mới vừa đo đạc một chút còn chưa bắt đầu chính thức cắt đâu.

Thích Ngọc Tú: “Tôi mỗi ngày dẫn theo đứa trẻ đi lớp xoá nạn mù chữ, mấy đứa trẻ quá lạnh, rét đến lỗ tai đều đỏ lên, tôi nghĩ cắt cái này làm mấy cái mũ"

Vợ Đại Sơn: “Cắt...... ?? ?"

Cô ấy khiếp sợ nhìn Thích Ngọc Tú, cảm thấy có phải Thích Ngọc Tú bị chấn thương sọ não từ nhỏ mà không phát hiện ra hay không.

“Đồ vật tốt như vậy, tại sao chị lại muốn cắt? Làm mũ thì chọn cái khác cũng được mà! Luôn có thể tích cóp được vải vụn làm mũ. Đây chính là cái áo còn nguyên vẹn, chị nhìn này, thật tốt biết bao.

Đây có phải lông cáo hay không? Các loại lông khác không được tinh tế trắng nõn như thế này, lông con thỏ thì không lớn được như vậy.

Thích Ngọc Tú: “Cái này không phải lông cáo đâu, là lông thú nhân tạo"

Vợ Đại Sơn: “Chị nói đùa gì vậy?"

Lông thú nhân tạo?

Làm sao mà tạo ra được?

Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ, nói: “Đây là giả, hơn nữa cô xem kiểu dáng cái này, như vậy không thực dụng, tôi không cắt làm mũ, thì chẳng dùng được nó đâu"

Vợ Đại Sơn đau lòng không bỏ được buông tay, cô ấy nói: “Cắt đi thật đáng tiếc.

Cô ấy không nhịn xuống được, lại hỏi: “Cái này có phải chị cả chị cho hay không?"

Tất cả mọi người ai mà không biết, Thích Ngọc Tú có chị gái làm công nhân ở trong thành phố, anh rể thì làm ở Cung Tiêu Xã.

Vợ chồng công nhân viên đó, gia đình nhà người ta điều kiện thật tốt.

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không phải!"

Cô nói: “Là một cô gái ở trong thành phố cho chúng ta.

Vợ Đại Sơn: “Ai cơ?"

Cô ấy kinh ngạc nhìn Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú không làm trò nói dối như trẻ con, mà tiến đến bên tai cợ Đại Sơn, thấp giọng nói: “Trước đó vài ngày lúc tuyết rơi, tôi ở trong núi gặp được một cô gái bị lạc đường, tôi giúp cô ấy tìm được đường xuống núi. Người ta vì cảm ơn tôi, mới cho tôi mấy cái quần áo cũ. Tôi cũng không cầm, nhưng đến lúc nói từ chối, lại nghĩ dù sao đều là cũ rồi cho nên lấy cũng không sao, đến lúc đem về mở ra mới thấy còn rất mới. Tôi cảm thấy hơi hối hận, lại cầm đồ tốt như vậy của người ta về là không đúng. Nhưng lại không biết nhà cô ấy ở đâu mà trå."

Vợ Đại Sơn: “Một cô gái sao? Thế cô ấy gặp chuyện gì vậy?” Thích Ngọc Tú: “Là nhà máy ở nơi khác, thấy nói là đi về hướng bắc, hình như là do nhà máy cử đi mang hoá chất. Cô gái ấy đi cùng xe kế toán, thời điểm dừng lại nghỉ ngơi mỗi người tìm chỗ ngồi cho tiện. Kết quả thấy một con thỏ, cô ấy đuổi theo con thỏ đuổi tới trong núi, cô ấy lại không phải người như chúng ta ở bên này, đã bị lạc đường. Sau đó cô ấy muốn cảm tạ tôi, nhưng trên xe bọn họ hóa chất đều là của nhà nước, tiền trên người cũng là nhà nước. Bọn họ trở về có đi qua con đường này nữa hay không còn không biết. Cho nên cô ấy đưa quần áo mang đi công tác cho tôi vài món"

1055 chữ

0.13426 sec| 2437.172 kb