Nói tới đây, vợ Điền Tam càng thêm khó chịu, cô ta vỗ bụng, nói: “Vận khí của mẹ tại sao lại kém như vậy chứ? Mẹ đã sửa tên thành Nhiều Nhi rồi, tại sao con trai vẫn chưa có! Nếu mẹ có thể sinh đứa con trai, làm sao phải chịu tội như vậy?"

Cô ta đang nói chuyện, nhìn thấy đứa con gái thứ hai đang đứng ngây người ở phía xa.

Cô ta không vui, nói: “Con đây là muốn làm gì! Đến mẹ của con nói chuyện mà con còn tránh cho thật xa, trách không được bà nội con không thích con. Mẹ thấy rằng con không phải là thùng cơm vô dụng, mà là một ngôi sao chổi mới đúng"

Cô ta oán hận duỗi tay véo Phán Đệ một cái.

Phán Đệ: “Ối"

Cô bé hít hà một hơi, vội vàng chạy trốn: “Mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi......"

Vợ Điền Tam lạnh tanh nói: “Con nhìn cái gì ở dưới đó hả?"

Phán Đệ nhanh nhảu nói: “Mẹ, mẹ xem ống khói nhà bác cả đang bốc khói kìa, chắn chắn là nhà bác ấy đang nấu cơm"

Vợ Điền Tam quay sang nhìn, quả nhiên là đang bốc khói, cô ta ghen ghét lạnh lùng nhìn qua bên khác nói: “Hừ!"

Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, cô ta lại bật cười, nói: “Hai đứa xem ống khói nhà bọn họ bốc khói, không chừng là đang đốt giường đất đấy! Hai đứa nghĩ rằng nhà bọn họ có thể ăn được ba bữa một ngày sao? Chuyện đó nghĩ cũng không cần nghĩ! Không nhìn xem mình là cái loại người gì.” Chiêu Đệ gật đầu, phụ họa mẹ mình, con bé nói: “Đúng vậy, nhà bác cả như thế nào, chúng ta đều hiểu được.

Phán Đệ nhìn bọn họ, nói: “Nhưng nhà bác ấy còn có thể thiêu giường đất, nhà ta động làm gì một chút là bà nội sẽ không vui?

Con bé lại nói: “Cho dù nhà bác ấy uống cháo rau dại, nhưng cũng có kém hơn nhà chúng ta là bao đâu. Bà nội cái gì cũng không cho chúng ta.

Vợ Điền Tam mắt thấy con gái thứ hai nói vậy càng không vui, cô ta trực tiếp giơ tay ra, dùng sức véo lên người con bé, nói: “Con là con nhỏ đáng ghét, bà nội con đối với chúng ta không tốt còn không phải bởi vì mẹ hai đứa sinh ra hai con quỷ đòi nợ như hai đứa hay sao? Hiện tại con còn ở trước mặt mẹ nói như vậy. Có phải con muốn khoét tim của mẹ ra mà xem hay không?"

Vợ Điền Tam ở nhà giả vờ yếu ót, nhưng ở trước mặt con gái lại trở thành một người vô cùng đanh đá, cô ta cũng không véo nữa mà trực tiếp đấm đứa con gái thứ hai, nói: “Con là đứa trẻ hư hỏng” Phán Đệ dùng sức né tránh, khóc kêu: “Mẹ con sai rồi, thực xin lỗi, con sai rồi."

Vợ Điền Tam: “Hừ, đồ xui xẻo!"

Nhưng cô ta không dừng lại mà tiếp tục giận dữ thêm, bụm mặt nói: “Mệnh của tôi là cái mệnh gì đây? Là cái mệnh gì cơ chứ? Tại sao tôi khổ thế này?"

Hiện giờ, ngay cả ngày hai bữa cũng khó khăn lắm mới được. Cô ta gào khan được một lúc cũng không ai tới xem, Vợ Điền Tam lại đi dằn vặt con gái, Phán Đệ gian xảo hơn, cô bé chạy thật nhanh ra phía sau chị gái Chiêu Đệ trốn, nói: “Mẹ, mẹ đừng đánh con, con biết sai rồi! Con thật sự biết......"

Vợ Điền Tam: “Con biết? Mẹ thấy con cái gì cũng không biết thì có!"

Cô ta càng nghĩ càng giận, nhìn Chiêu Đệ che ở phía trước Phán Đệ, nói: “Con còn có mặt mũi che cho nó hay sao?"

Chiêu Đệ hơi hơi phát run, thật cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ đừng đánh Phán Đệ, Phán Đệ nó biết sai rồi.

Vợ Điền Tam ở trước mặt mẹ chồng và chị em dâu đều làm ra bộ dáng đau khổ yếu đuối, nhưng ở trước mặt con gái lại không như vậy: “Con còn có mặt mũi nói chuyện? Mẹ dặn con làm chuyện gì, con có làm được ổn thoả hay không? Đồ vô dụng. Mẹ không phải bảo con đi lấy lòng Thẩm An sao, con có làm được hay không? Ngẩng đầu lên, cái đồ vô dụng!"

Chiêu Đệ gục xuống đầu, Phán Đệ đã thấy mẹ chuyển đề tài, sợ mẹ nó lại nói sang mình, vội vàng phụ họa theo: “Chị, lời mẹ nói chị phải nghe. Phải lừa gạt bằng được Thẩm An “Con cần gì quan tâm nó thích hay không thích con, con cùng Phán Đệ cứ nịnh nọt nó là được, rồi kiếm chút đồ ăn vặt từ con bé, mang về cho cha của con. Con có làm được hay không? Đồ bất hiếu!"

Vợ Điền Tam dùng sức đẩy con gái, Chiêu Đệ ối một tiếng, ngã xuống sườn núi.

Vợ Điền Tam: “A...... Chiêu Đệ, Chiêu Đệ......"

Cô ta thét chói tai: “Người đâu, mau tới cứu người đi!"

Sáng sớm.

Thích Ngọc Tú tìm một bộ quần áo, cắt ra bốn cái mũ giống hệt nhau.

Đây là một bộ quần áo lông rất dày, nghe nói là mặc vào ấm đến nỗi muốn bỏng cả da. Đây là Hứa Đình mua hồi cô ấy còn học đại học.

Ngày đầu tiên mặc vào đã bị bạn bè trêu chọc là con gấu to, từ đấy Hứa Đình cất đi không bao giờ mặc lại nữa. Lần này cô ấy cũng lấy nó ra đưa tất cả cho Thích Ngọc Tú.

Như Hứa Đình nói, cô ấy vốn đang nghĩ cho mẹ, nhưng mà mẹ cô ấy kiên quyết từ chối.

Mẹ cô ấy rất kiên định nói rằng đồ lông mà không phải lông chồn thật, bảo Khương Việt đưa lông giả cho bà, nên mẹ cô ấy nhất quyết không mặc vào.

Cứ như thế, bộ quần áo này trở thành đồ không ai muốn.

1136 chữ

0.13392 sec| 2438.867 kb