Thích Ngọc Tú:

Cô lại lần nữa cảnh cáo: “Đừng có theo chúng ta nữa.

Cô quay đầu đi vào nhà, đã thấy ba đứa bé, sáu con mắt đang chằm chằm nhìn vào mình, cô nói:

“Không có việc gì, không cần để ý tới nó. Các con đi vào phòng ôn tập một chút những gì hôm nay đã được học đi Bảo Châu: “Vâng"

Bảo Sơn dắt lấy Bảo Nhạc, ba đứa bé cùng nhau vào nhà.

Thích Ngọc Tú không vội đi nấu cơm, cô sờ sờ mấy bức màn đang được phơi khô. Tiểu Bảo Sơn lậptức chạy ra hỗ trợ, Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không cần cất vào, cứ phơi ở đó đi, để qua một đêm. Buổi sáng ngày mai mẹ lấy nó làm chăn.

Những thứ này đúng là Khương Việt không dùng tới, nhưng với Thích Ngọc Tú lại vô cùng cần thiết. Nhà bọn họ vẫn chỉ có hai chiếc chăn, một lớn một nhỏ trên giường. Mặc dù kiếm được không ít tiền, nhưng cô không mua thêm, Thích Ngọc đang tính mua thêm cái mới, vậy mà lại được cho.

Nhưng đoạn thời gian trước, cô bận rộn bán hàng, không có một chút thời gian rảnh rỗi nào cả. Hiện tại có bức màn này, Thích Ngọc Tú sờ qua, toàn bằng vải, hơn nữa lại là vải màu xám, vô cùng thích hợp, vừa lúc làm thành chăn đệm để trên giường.

“Mẹ đã nghĩ kỹ rồi, nếu không cần làm quá lớn, bức màn này có thể làm đủ hai bộ chăn nệm cho hai chiếc giường, Về sau hai đứa các con có thể có giường riêng rồi?

Tiểu Bảo Châu cao hứng nhảy cẫng lên, sau đó vô cùng vui vẻ nói: “Về sau con có thể có giường của mình rồi sao? Là cho con ngủ riêng rồi sao?"

Thích Ngọc Tú cười: “Đúng vậy, cho con ngủ riêng. Bảo Sơn cũng được ngủ riêng"

Tiểu Bảo Nhạc nghe đến đó, lập tức ôm lấy Bảo Sơn, nói: “Em ngủ cùng anh trai"

Thích Ngọc Tú: “Con tha cho anh trai con đi. Về sau con cũng phải ngủ riêng. Mọi người đều có giường của mình"

Tiểu Bảo Nhạc chớp mắt.

Thích Ngọc Tú: “Chuyện vui như vậy tại sao con không cao hứng?"

Cô gõ nhẹ vào chóp mũi của thằng bé, nói: “Con đúng là không hiểu gì cả. Những đứa bé nhà người khác chưa chắc đã có giường như con đâu.

Cô lẩm bẩm: “Đêm nay mẹ làm mũ cho mấy đứa, ngày mai làm chăn..."

Thật sự ở thời đại này, phụ nữ hầu như chẳng có một chút thời gian rảnh rỗi nào. Họ bận rộn từ sáng tới tối, làm không hết việc. Thích Ngọc Tú đã là một người phụ nữ vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều sự tình cần phải làm. Mùa thu có rất nhiều, mùa đông cũng không ít.

“Mẹ, con có thể hỗ trợ"

Thích Ngọc Tú cười: “Tốt"

Cô bắt đầu làm cơm chiều, tối nay ăn cả nhà sẽ ăn bánh canh bột mì, Thích Ngọc Tú cắt một đám mầm đậu nành, nói: “Cũng phải bỏ vào thêm chút rau dưa, như vậy mới khỏe mạnh"

Nhà cô hiện tại cũng ăn lương thực phụ, có điều ăn ít hơn trước rất nhiều. Trong thôn chia cho những thứ đó, đại bộ phận cô đều cất đi từ đợt đấy đến giờ không nhúc nhích.

Tóm lại cũng phải có lúc ăn lương thực phụ trước mặt người khác. Thực sự ra cô cũng không muốn dưỡng thành thói quen ăn lương thực tinh cho mấy đứa trẻ, nhưng lại sợ sau này sửa không được. Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, lương thực phụ ở bên kia giá cả không hề rẻ chút nào, có một vài loại còn ngang giá với gạo và bột mì.

Đương nhiên, lương thực phụ giá thấp vẫn có một chút, những mà rẻ cũng không phải cực kỳ rẻ, chúng chênh lệch nhau chẳng đáng bao nhiêu!

Mà giá cả thấp thì ít, còn có giá cả cao lại có rất nhiều loại.

Có một số ngũ cốc hoa màu, giá cả còn càng cao một ít so với lương thực tinh.

Điều này khiến cho Thích Ngọc Tú vô cùng khó hiểu, nếu giá cả như nhau, làm sao cô dám cho bọn trẻ nhà mình ăn chứ?

Chính vì vậy, về sau lại đề cập tới chuyện này cũng không muộn.

Bọn họ hiện tại có cơ hội nhưng không ăn được, về sau cho dù muốn cũng không được ăn nữa. Nghĩ như vậy, nếu có thời gian ở nhà, Thích Ngọc Tú đều lặng lẽ cho cả nhà mình ăn lương thực tinh.

Thích Ngọc Tú bắc nồi bánh canh bột mì xuống, kêu: “Các con ra đây ăn đi.

Tuy nhà bọn họ hiện tại ăn ngon, nhưng mấy đứa trẻ vẫn ăn vui vẻ, hăng hái như ngày trước, không cần lo lắng cho chúng một chút nào. Thời gian này, không phải nhà nào cũng có bữa cơm chiều, rất nhiều nhà chỉ được ăn hai lần cơm, cứ khoảng ba giờ rưỡi, bốn giờ chiều là ăn xong cơm rồi. Nhà được ăn đủ ba bữa như bọn họ cũng không nhiều lắm.

Vợ Điền Tam hiện đã đổi tên thành Nhiều Nhi, dẫn theo hai đứa con gái nhà cô ta ở trên núi kéo củi khô.

Cô ta vô cùng đau khổ nói: “Các con xem, không có con trai, mỗi ngày trôi qua sẽ không tốt. Bác dâu hai của các con hiện tại có thể ở nhà nghỉ ngơi, mẹ lại phải mang theo hai đứa các con lên núi nhặt củi khô. Trong nhà củi lửa cũng không phải không đủ dùng, bà nội của các con muốn đày đoạ mẹ con nhà chúng ta mới đúng...

1056 chữ

0.16827 sec| 2394.961 kb